Anh Giang mang theo giọng điệu cao cao tại thượng nói.
“Hey, tôi chính là bạn trai của cô ấy, có vấn đề gì không?” Trên mặt Lâm Vân mang theo nụ cười.
Lúc đầu, vốn dĩ Lâm Vân không muốn nhúng tay vào loại chuyện này, dù sao cũng không liên quan gì đến anh.
Thế nhưng tư thái nói chuyện của anh Giang này, cũng với giọng điệu khinh thường anh là kẻ vừa nghèo vừa xấu kia, khiến cho Lâm Vân vô cùng cảm thấy khó chịu, vì thế Lâm Vân đã lựa chọn trả lời là “đúng thể”.
Lâm Vân vừa mới nói xong câu này, trong lúc nhất thời, sắc mặt anh Giang âm trầm xuống.
“Nhóc con, cậu thật đúng là dám thừa nhận! Cậu biết tôi là ai không?” Anh Giang hất cằm lên.
“Anh đường đường là anh Giang, sao tôi lại không biết chứ.” Lâm Vân thản nhiên nói.
“Con bà nó, nếu đã biết tôi là ai, cậu còn dám thừa nhận à, cậu có biết hậu quả khi dám đối nghịch với tôi là gì không?”
Anh Giang lạnh lùng nói.
“ồ? Hậu quả là gì thế?” Lâm Vân cười như không cười, hỏi lại anh ta.
“Nửa năm trước, trong trường học có một thằng ranh con dám công khai tỏ tình với Tô Bảo Nhi, một ngày sau cậu ta bị liệt, hiện tại vẫn còn đang nằm trong nhà, cả đời này đều là kẻ tàn phế, nói thật cho cậu biết, chuyện đó chính là do tôi làm!” Anh Giang kiêu ngạo nói.
“Ác như thế sao?” Lâm Vân nheo mắt lại.
“Biết tôi ác thế là được rồi, tôi cho cậu thêm một cơ hội nữa, tôi hỏi cậu, cậu có phải là bạn trai của Tô Bảo Nhi hay không, nghĩ cho kỹ rồi hãy trả lời!” Vẻ mặt anh Giang hung dữ trừng Lâm Vân.
“Không cần phải nghĩ làm gì, tôi chính là bạn trai của Tô Bảo Nhi!” Lâm Vân không do dự, dứt khoát trả lời.
“Cậu.” Sắc mặt của anh Giang hoàn toàn âm trầm, vốn dĩ anh Giang cho rằng, sau khi anh ta để lộ ra thân phận của mình, cộng thêm mấy câu uy hiếp, nhất định có thể dọa sợ thằng nhóc này.
Ngay cả Tô Bảo Nhi sau khi nghe Lâm Vân nói như thể, cô ta cũng cảm thấy ngạc nhiên, chính bản thân cô ta cũng cho rằng, dưới sự uy hiếp của anh Giang, chỉ sợ Lâm
Thiên sẽ không giúp cô ta nữa, dù sao vốn dĩ hai người bọn họ không quen biết gì.
Ai sẽ vì một người xa lạ mà đi đối mặt với nguy hiểm đến tính mạng? “Anh Giang, anh nghe thấy rồi chứ? Anh ấy chính là bạn trai tôi, tôi thật sự có bạn trai rồi, cho nên hy vọng sau này anh đừng đến làm phiền tôi nữa.” Tô Bảo Nhi nói.
Sắc mặt anh Giang xanh mét, anh ta nhìn thoáng qua Tô Bảo Nhi, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Lâm Vân.
“Được lắm, ranh con, cậu chờ đó cho tôi, tôi sẽ khiến cho cậu phải trả giá thật đắt!” Anh Giang hung dữ nói.
Sau khi bỏ lại câu này, anh Giang xoay người rời đi.
Sau khi anh ta đi.
“Cô Tô, cô còn chưa buông tôi ra à?” Lâm Vân liếc thoáng qua bàn tay trắng nõn của Tô Bảo Nhi đang khoác lên tay mình.
Vừa rồi vì muốn tăng thêm tính chân thực cho lời nói của mình, trong suốt cả quá trình, Tô Bảo Nhi đều khoác tay Lâm Vân.
“Không biết có bao nhiêu người ước được tôi khoác tay như thế đâu, vậy mà anh còn giục tôi bỏ tay ra?” Tô Bảo Nhi bĩu môi, đồng thời buông cánh tay của Lâm Vân ra.