Lâm Vân trực tiếp mang theo ba người Thạch Hàn đi đến trước mặt gã đàn ông đầu trọc. Thạch Hàn tiện tay cầm lên một cái chai rượu còn chưa mở, nhẹ nhàng bóp trước mặt gã đàn ông đầu trọc.
“Rắc…!” một tiếng, bình rượu trong nháy mắt nổ tung!
Gã đàn ông đầu trọc bị dọa đến toàn thân run lên, thiếu chút nữa tiểu ra quần.
“Tao… Tao là người của Anh Cơ, chúng mày đừng có mà làm loạn!” Đầu trọc cắn răng, ngoài mạnh trong yếu mà nói
“Sắp chết đến nơi mà còn mạnh miệng, Thạch Hàn, phế bỏ thứ ‘phía dưới’ của gã đi! Miễn cho gã về sau lại gây tai họa cho người khác!” Lâm Vân híp mắt nói.
Thạch Hàn gật gật đầu, sau đó một cước đá vào.
“Aaaa!” Một tiếng hét thảm vang lên, tên trọc đầu này đã ngất xỉu tại chỗ.
“Được lắm!” Nhóm khách xung quanh đó nhìn thấy cảnh này, cũng nhịn không được mà vỗ tay tấm tắc khen hay. Bọn họ đã sớm khó chịu với đám người đầu trọc này, bây giờ nhìn thấy bọn chúng bị người ta dạy dỗ cho một bài học, trong lòng đương nhiên vô cùng sảng khoái!
Lâm Vân cúi người đỡ con gái của ông chủ dậy, đồng thời hỏi:
“Em không sao gì chứ?”
“Em không có… Không có sao cả, cảm ơn anh đã cứu em!” Con gái ông chủ còn có chút chưa tỉnh hồn. Lúc này, ông chủ cũng chạy tới.
“Cảm ơn bốn người các cậu đã ra tay giúp đỡ, chỉ là… chỉ là bọn họ là tay đấm dưới trướng anh Cơ. Các cậu đánh bọn họ, anh Cơ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho các cậu, cũng sẽ không bỏ qua cho tôi.” Ông chủ sắc mặt tái nhợt nói.
“Anh Cơ? Hắn ta ở đâu, tôi giúp ông xử lí hắn.” Lâm Vân hời hợt nói.
Ông chủ khẽ giật mình, ông chỉ cảm thấy, lúc Lâm Vân nói ra câu “xử lý” này, quả thực giống như là ăn cơm uống nước, nói nhẹ nhàng như thế!
Đây chính là anh Cơ đại danh đỉnh đỉnh khu này đó!
“Ông cứ nói đi, cái người gọi là anh Cơ kia hiện đang ở đâu?” Lâm Vân mở miệng hỏi thăm.
Lâm Vân cũng biết rằng anh đánh những người này nếu như bọn chúng bỏ đi thì không sao. Nhưng anh Cơ mà ông chủ nhắc tới chắc chắn sẽ đến quán ăn khuya tìm ông chủ gây phiền phức. Lâm Vân tuyệt đối sẽ không bởi vì việc bản thân gây ra mà làm liên lụy người khác. Cho nên, triệt để xử lý tên kia, giúp ông chủ quán ăn khuya diệt trừ tai họa về sau là chuyện vô cùng cần thiết.
“Chàng trai trẻ này, cậu… cậu thật sự muốn đi tìm anh Cơ sao? Gã ta… Gã ta là ác bá nổi danh vùng này đấy.” Ông chủ nói.
“Tôi chuyên đi đánh ác bá mà, ông cứ nói đi, gã ta đang ở đâu.” Lâm Vân tiếp tục nói.
“Tại… Tại quán bar Tinh Hoàng.” Ông chủ quán nói.
“Ông chủ quán, đây là mười triệu. Trừ tiền bữa ăn hôm nay của bọn tôi ra, còn lại chính là tiền đền bù cho bàn ghế của ông.” Lâm Vân lấy ra một xấp tiền, tùy ý mà bỏ trên bàn.
“Cái này… làm như vậy là không được đâu!” Ông chủ được thương mà sợ hãi nói.
Lâm Vân không để ý tới ông, trực tiếp cùng ba người Thạch Hàn đi đến quán bar Tinh Hoàng.
Không phải Lâm Vân muốn xây dựng thế lực ngầm cho riêng mình ở Kim Đô sao?