Mục lục
Đỉnh Cấp Thần Hào
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Vân khi đó tự ti, rụt rè, yếu đuối,…

Mà hiện tại, thời khắc ông cụ nhìn thấy Lâm Vân, ông cụ cảm giác anh như một lưỡi dao sắc bén đã ra khỏi vỏ, toát lên vẻ sắc sảo tự tin, mặc dù nhìn bề ngoài anh không hề kiêu ngạo, không hề xu nịnh!

Chỉ riêng khí thế này, trong số con cháu nhà ông, cũng chỉ có Lâm Mộc Thanh và Lâm Hải Huy, hai đứa nhóc con cưng của trời mới đủ trình độ đạt tới.

“Lâm Vân, vài năm không gặp, cháu thay đổi rất nhiều.” Lâm Quang Trung kinh ngạc nói.

“Số tuổi tăng lên, dĩ nhiên sẽ có thay đổi.” Lâm Vân bình tĩnh nói.



Lâm Quang Trung cười cười:

“Không hẳn là vậy, có người tuy tuổi tăng lên, nhưng vẫn không có tiền đồ như cũ, ví dụ như đứa con nhỏ Lâm Hải Quang nhà bác hai cháu. Chỉ biết nhậu nhẹt chơi bời, đã định sẵn cả đời này không có tiền đồ.”

“Ông nội, ông gọi cháu tới không phải chỉ để nói chuyện này đúng không?” Lâm Vân vẫn bình tĩnh như thường.

“Vậy ông nói thẳng nhé. Nói thế nào thì cháu cũng là cháu ruột của ông, ân oán của bậc cha chú không liên quan tới cháu. Ông muốn cho cháu nhận tổ quy tông, đồng thời dời bài vị của cha cháu tới từ đường nhà họ Lâm.” Lâm Quang Trung nói.

“Không thành vấn đề ạ.” Lâm Vân gật đầu.

Trước kia Lâm Vân từng nghe mẹ mình nói qua, nguyện vọng của cha trước khi mất chính là mong một ngày bài vị mình được đặt trong từ đường nhà họ Lâm.

Hoặc chính vì nguyên nhân này mà mẹ anh mới khuyên anh trở về.

Vì vậy, Lâm Vân lập tức đồng ý.

Lâm Quang Trung thấy Lâm Vân đồng ý, trong mắt khó tránh khỏi vẻ ngạc nhiên, ông cụ vốn tưởng Lâm Vân sẽ phản đối kịch liệt.

Ngay sau đó trên mặt ông liền lộ ra nụ cười hiểu ý. Rốt cuộc ông cũng đã 80 tuổi rồi, tới cái tuổi này, tư tưởng thông suốt, hiểu rõ so với hạnh phúc của con cháu, mấy ân oán năm xưa có đáng là gì?

“Được, vậy chờ lát nữa mở tiệc gia đình, ông sẽ công bố tin này với mọi người. Cháu xuống đó làm quen với anh chị em của mình trước đi.” Lâm Quang Trung nói.

Sau khi Lâm Vân xuống tầng liền tìm bừa một chỗ ngồi xuống, cũng không trò chuyện với những anh chị em họ ở đó.

Không tính đến chuyện Lâm Vân không muốn đi, mà dù anh có đi, bọn họ chắc chắn sẽ ghét bỏ anh.

Cuối cùng Lâm Vân vẫn là đứa cháu bị bỏ rơi, dù về nhà họ Lâm rồi thì chuyện anh từng là đứa cháu bị bỏ rơi vẫn không thể xóa đi được.

Lâm Mộc Thanh ở đằng xa thấy Lâm Vân ngồi một mình ở đây, sợ anh cô đơn liền chạy tới bắt chuyện.

Lâm Vân đi xuống nhà được vài phút, các trưởng bối cũng đi từ trên tầng xuống.

“Tiệc gia đình sẽ bắt đầu ngay bây giờ, mời các cô cậu chủ chuẩn bị ổn định chỗ ngồi.” Quản gia lên tiếng.

Tiệc gia đình tổ chức ở phòng khách, ông cụ nhà họ Lâm – Lâm Quang Trung, tất nhiên là ngồi ở vị trí cao nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK