Hơn nữa tình hình của Bạch Sa như thế, cho dù tỉnh lại, sau này cũng không có tác dụng gì, tất nhiên là hội quyền anh ngầm sẽ không muốn giữ lại phế vật, có người quân chuyện này càng tốt, còn có thể kiếm được chút tiền.
“Được, ba mươi lăm tỷ, tôi chuộc anh ấy, tôi sẽ quản anh ấy.” Lâm Vân đồng ý.
Lúc này Lâm Vân chuyển khoản ba mươi lăm tỷ cho hội quyền anh ngầm, sau đó sắp xếp bệnh viện, sắp xếp cho Bạch Sa một phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, cộng thêm y tá đặc biệt.
Chi phí của những chuyện này, có lẽ là chi phí rất cao đối với người bình thường, nhưng đối với Lâm Vân mà nói, không tính là gì.
Thực ra với tình hình của Bạch Sa, đổi lại là cố chủ khác, tuyệt đối sẽ không quản Bạch Sa, nhưng Lâm Vân tuyệt đối sẽ không làm như vậy, nếu làm vậy ngay cả Lâm Vân cũng khinh thường mình.
Lâm Vân vừa mới nộp chi phí đi tới cửa bệnh viện, một bóng dáng chặn Lâm Vân lại.
Lâm Vân tập trung nhìn vào, là luật sư của Khương
Hùng Dũng.
“Ngăn cản đường đi của tôi làm gì?” Lâm Vân lạnh lùng nhìn ông ta một cái.
“Ông Khương đã chuẩn bị xong một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ, hơn nữa ông Khương đang ở trong bệnh viện, ông ấy muốn đích thân giao cho cậu” Luật sư nói.
“Ông ta tốt bụng như vậy sao? Nhanh như vậy đã muốn đưa tôi tiền à? Bảo tôi đi gặp ông ta, không phải là bấy đấy chứ?” Lâm Vân cười mỉa nói.
Khương Hùng Dũng sẽ chủ động vội vàng đưa tiền cho mình như vậy sao? Lâm Vân không tin, trong lòng Lâm Vân lập tức dấy lên chút cảnh giác.
“Sao có thể là bẫy được? Ông Khương chỉ muốn gặp mặt đưa tiền cho cậu thôi.” Luật sư nói.
“Cậu Vân không cần sợ, có tôi ở đây.” Thạch Hàn nói.
Lâm Vân gật đầu, sau đó mở miệng nói: “Được, tôi đi theo ông gặp ông ta
Dưới hướng dẫn của luật sư, hai người đi tới phòng bệnh chăm sóc đặc biệt của Khương Hùng Dũng.
Khương Hùng Dũng đang ngồi trên giường bệnh, cánh tay trái của ông ta đã được băng bó, trong phòng bệnh còn hơn mười vệ sĩ mặc đồ đen.
“Khương Hùng Dũng, tôi nghe nói ông muốn gặp mặt giao một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ cho tôi, nhanh lấy ra đi, tôi bận rộn nhiều việc, không rảnh ở đây với ông Lâm Vân đi tới trước giường bệnh của Khương Hùng Dũng.
Khương Hùng Dũng kìm nén lửa giận trong lòng, nói: “Tiền tôi đã chuẩn bị, nhưng không phải cho không, tôi có một yêu cầu, tôi đưa một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ, cậu phải trả cánh tay lại cho tôi.” “Hóa ra là nhớ tới cánh tay của ông à.”
Lâm Vân cười mỉa một tiếng, đồng thời hiểu ra,
Khương Hùng Dũng muốn lấy lại cánh tay, sau đó nối lại.
Lâm Vân cười mỉa tiếp tục nói: “Một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ kia vốn là ông thua tôi, ông phải cho tôi vô điều kiện, ông không có tư cách đề ra yêu cầu.
“Nhưng tiền ở trên tay tôi, cậu muốn thì phải giao tiền cho tôi” Khương Hùng Dũng nói “Được, vậy tiền tôi không cần, dù sao tôi không thiếu chút tiền đó của ông, ông cũng vĩnh viễn đừng mơ lấy được cánh tay của ông.
Tạm biệt.