Loại chuyện này mà cũng hâm mộ được.
Nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy, đoán chừng cô nhóc sẽ bị dọa phát khóc.
Cậu tóc vàng thấy An Tiểu Mai nhìn mình bằng ánh mắt vừa hâm mộ vừa sùng bái, lòng ham hư vinh của cậu ta lập tức tràn đầy thỏa mãn.
Có điều, lúc nhìn thấy Lâm Vân vẫn đang ngồi cười đằng kia, trong lòng cậu ta lập tức khó chịu hẳn.
“Nhãi con, mày cười cái gì mà cười! Mày gặp qua chuyện hoành tráng như thế rồi à? Loại nghèo hèn như mày mà gặp được chuyện như vậy, có khi còn sợ đến đái ra quần đấy!” Cậu tóc vàng mắng Lâm Vân.
“Đây cũng được coi là hoành tráng sao? Ngại quá, tôi còn lãnh đạo mấy nghìn người đi đánh nhau rồi đấy” Lâm Vân thản nhiên nói..
“Mày nói gì cơ? Với cái dáng vẻ sợ hãi này của mày mà lãnh đạo cả mấy nghìn người đi đánh nhau á? Mày lãnh đạo trong mơ đấy à? Ha ha!” Tóc vàng cười một cách châm biếm.
An Tiểu Mai cũng cười theo: “Ông chú này, chú đừng đứng đây khoác lác nữa được không, chẳng hiểu chị tôi mắt mũi để đâu mà lại tìm được một anh bạn trai bất thường như chú nhỉ?”
“Vậy em cứ xem như anh đang khoác lác đi.” Lâm Vân lắc đầu, cười.
Tóc vàng không để tâm đến Lâm Vân nữa mà quay sang tiếp tục khoe khoang với An Tiểu Mai.
“An Tiểu Mai, em có biết chỗ này là do ai quản hay không? Là anh Dương quản đấy, anh Dương chính là đại ca của đại ca anh.” Tóc vàng nói.
“Thế còn đại ca của anh Dương là ai?” An Tiểu Mai tò mò hỏi.
“Đại ca của anh Dương dĩ nhiên là anh Long rồi! Anh Long đó mới là đại ca đứng đầu đấy, giờ cả thành phố Bảo Thạnh này đều do anh Long và ông Khương chia nhau tiếp quản hết!” Tóc vàng thẳng thắn đáp.
Lâm Vân đang uống rượu, nghe thấy từ “anh Long” không khỏi bật cười.
Anh Long mà bọn họ nói chính là anh Long thay Lâm Vân quản lí công ty vệ sĩ Tỉnh Xuyên, Lâm Vân còn gọi anh ta là Tiểu Long.
“Uầy, anh yêu biết nhiều ghê đó.” An Tiểu Mai vô cùng sùng bái nói.
“Thế đã là gì? Anh còn biết thật ra sau lưng anh Long còn có một người là cậu Lâm, chủ tịch công ty Thanh Dương thuộc tập đoàn Tỉnh Xuyên nữa kìa. Anh ta mới thật sự là ông trùm đứng sau cơ.” Tóc vàng kiêu ngạo đáp.
Tóc vàng lại tiếp tục này: “Anh Long cũng chỉ là cấp dưới của cậu họ Lâm này mà thôi! Những chuyện này người bình thường đều không biết, chỉ có những người trong ngành như bọn anh mới nắm được.”
Nhìn dáng vẻ của tóc vàng thì có vẻ cậu ta đang rất tự hào bởi bản thân hiểu biết nhiều.
“Phụt!”
Lúc Lâm Vân nghe đến đây, không kiềm nổi mà phun hết rượu đang ngậm trong miệng ra ngoài.
Cậu Lâm chẳng phải là Lâm Vân đó sao?
Lâm Vân không ngờ bọn họ cứ nói và nói, cuối cùng lại nói đến bản thân mình.
“Thằng nhóc kia, mày bị điên à?”
Thấy Lâm Vân phun rượu, cả tóc vàng và An Tiểu Mai đều nhăn nhó nhìn Lâm Vân.
“Không có gì, hai người cứ nói tiếp đi.” Lâm Vân mỉm cười, xua xua tay.