Loại thẻ này trước đây được các khách hàng cao cấp sử dụng để mua xe.
Sau khi Trùng Cương nhìn thấy tấm thẻ này, liên choáng váng, chỉ cảm thấy. như một chậu nước lạnh dội vào người, từ đầu đến chân đều tê dại!
Có thể cầm được tắm thẻ này, đủ cho thấy Lậm Vân nhất định không phải là một thằng nghèo, mà là đại Bia, “755 triệu, quẹt thẻ đi! Tôi sẽ không mặc cả, cũng chẳng đáng là bao.”
Lâm Vân đưa thẻ cho Trùng Cương.
“Cậu, cậu…”
Sùng Cương trợn to hai mắt, nhìn Lâm Vân như yêu quái, cậu ta năm mơ cũng không ngờ là Lâm Vân có thê lấy ra thẻ bạch kim.
*“Ngơ ra đó làm gì? Cầm lấy!” Lâm Vân cau mày.
“Vâng vâng!”
Sùng Cương nhanh chóng vươn đôi tay run rây câm lầy tắm thẻ bạch kim nặng nê này, sắc mặt có chút tái nhọt.
Giờ phút này, cậu ta nào dám tỏ vẻ không kính trọng Lâm Vân?
Ngay sau đó, Sùng Cương cầm thẻ ngân hàng và vội vã đên phòng giám đôc.
Lâm Vân đưa mắt nhìn những người bán hàng bên cạnh.
Những người bán hàng này sợ tới mức sắc mặt tái nhọt, đông thời cúi đầu không dám nhìn Lâm Vân, dù sao lúc trước bọn họ đã cười nhạo Lâm Vân.: Họ không thê tưởng tượng nêu như một người có thẻ bạch kim của ngận hàng, nêu như muốn tìm họ tính số, thì bọn họ làm sao mà chịu nổi đây.
Một phút sau.
Một người đàn ông trung niên bụng phệ chạy nhanh ra ngoài.
“Xin chào, Lâm thiếu, tôi là giám đốc của cửa hàng này, tôi nhiệt liệt chào mừng cậu đên với cửa ‘hàng của chúng tôi!” Người đàn ông trung niên mỉm cười.
“Chào đón nồng nhiệt? Ha ha, đến bây giờ cũng không có ai mời tôi ngôi, cũng không có ai rót cho tôi một ly nước, nhưng từ khi tôi bước vào cửa hàng, nhân viên bán hàng của cửa hàng các anh đã chế nhạo tôi.
Đây gọi là chào đón nồng nhiệt sao?”
Lâm Vân lắc đầu chế nhạo.
Giám đốc sau khi nghe xong, sắc mặt đột nhiên u ám.
“Mây người làm ăn như vậy hả? Còn dám bỏ bê khách quý, mau xin lỗi khách quý đi!” Giám đốc quát những người bán hàng này.
“Anh Lâm, em xin lỗi! Em xin lỗi!”
Những người bán hàng này nhanh chóng xin lỗi ¬ Vân Người giám Sóc tiếp tục hét vào mặt họ: “Các ngươi, tiền thưởng năm nay đều bị trừ hêt! Còn đứng đây làm gì? Mau đi rót cà phê cho khách!”
“Dạ, dạ, dạ.” Sau khi mấy nhân viên bán hàng gật đầu, nhanh chóng xoay người bỏ chạy.
Lúc này, Sùng Cương quay lại đây với tâm thẻ ngân hàng, nhưng gương mặt khó coi và hoảng sợ.
“Sùng Cương, quẹt xong chưa?” Lâm Vân nhẹ nhàng nhìn Sùng Cương.