Các đồng đội sau lưng Đỗ Khang, sắc mặt bọn họ cũng trắng bệch.
Lúc này, trọng tài cũng lên tiếng nói.
“Đỗ Khang, nếu như cậu không ra sân, sẽ tính là bỏ cuộc.
“Đi, ra sân!” Đỗ Khang chỉ có thể cắn răng nói, dẫn theo đồng đội của mình ra sân.
Đỗ Khang thân cao một mét chín, vốn dĩ là người cao nhất ở đây.
Thế nhưng sau khi đồng đội của Doãn Khánh Minh vào sân, ưu thế về chiều cao của Đỗ Khang, trong nháy mắt đã không còn sót lại chút gì.
Sau khi đám người Đỗ Khang ra sân, tranh tài lại tiếp tục.
Còn chưa đến 15 giây, nhóm người bên phía Doãn Khánh Minh đã ghi được hai điểm.
Điểm số từ 12: 0 biến thành 12:2.
“Hay lắm!”
Gần 4000 sinh viên có mặt ở đây không ngừng hoan hộ, tiếng hoan hồ đinh tai nhức óc.
Sau đó trên sân bóng rổ diễn ra một trận đồ sát.
Đội Hải Thành VBA điên cuồng dân bóng, mà Đỗ Khang dẫn dắt học viện kỹ thuật Bảo Thạnh, ngay cả một góc quả bóng cũng không chạm vào được
Bởi vì trước khi đội Hải Thành VBA ra sân, Lâm Vân đã dặn dò đám người Doãn Khánh Minh, để bọn họ không nương tay, không cho đối phương ném trúng quả bóng nào.
12:4.
12:7.
Bóng không ngừng được ném vào, điểm số nhanh chóng đuổi kịp, lại nhanh chóng kéo giãn.
Bởi vì đội Hải Thành VBA là đội bóng rổ chuyên nghiệp, sự gắn kết giữa các thành viên trong đội, không phải là thứ mà một đội bóng nghiệp dư có thể so sánh được.
Mấy thành viên trong đội Đỗ Khang bị đánh đến mức tự ti, thậm chí đến sau cùng, bọn họ từ bỏ chống cự, không phản kháng nữa.
Bởi vì bọn họ phát hiện, cho dù bọn họ có làm như thế nào, cũng chỉ đang làm chuyện vô ích mà thôi.
Kết thúc nửa trận, tỷ số đã lên đến 12: 88.
Gần 4000 sinh viên đứng xem, bởi vì kích động, liên tục hò hét, lúc này đã dẫn đến khàn cả giọng.
Theo tiếng còi của trọng tài, nửa trận đấu cứ thế kết thúc.
Sau khi tiếng còi vang lên, Đỗ Khang trực tiếp ngồi trên sân bóng, trên mặt tràn đầy tuyệt vọng.
Anh ta biết mình không có khả năng đánh thắng đội Hải Thành VBA, nhưng khi chân chính tự mình thi đấu với họ, anh ta mới biết được, đối phương mạnh như thế nào, anh ta mới biết được mình nghiệp dư và vô dụng như nào.
“Anh Khang, chúng ta làm sao đây?” Vẻ mặt của đồng đội Đỗ Khang tràn ngập tuyệt vọng nhìn anh ta.
“Thua, chúng ta thua
Đỗ Khang co quắp ngồi trên mặt đất, liên tục lắc đầu, vẻ mặt tràn ngập tuyệt vọng.
Tuy nửa trận đấu còn lại chưa bắt đầu, nhưng dưới loại tình huống này, chơi hay không chơi, đã không có gì khác biệt.