Nhìn bóng dáng Phỉ Phỉ đi xa, trái tim Lâm Vân như thắt lại.
Đau khổ, phẫn nộ, không cam lòng, rồi lại bắt đắc dĩ…
“Bởi vì anh nghèo, nên tình cảm hai năm cứ kết thúc như vậy sao?”
Lâm Vân cúi đầu, nắm chặt hai bàn tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay, cho đến khi máu chảy ra.
Lâm Vân quen với Phỉ Phỉ khi học trung học, sau khi tốt nghiệp p cấp ba, hai người mới chính thức yêu nhau, khi đó Phỉ Phỉ còn rất ngây thơ.
Sau khi tốt nghiệp, Lâm Vân thi đậu vào một trường đại học ở gân đó, Phỉ Phỉ không đậu được vào trường đại học mong muôn, nên đã đi làm. Kễ từ sau đó Phỉ Phỉ từ từ thay đổi, trở nên thực dụng mà lại còn thích tiên!
Lâm Vân cũng không đuổi theo Phỉ Phỉ, cũng khếng níu kéo, bởi vì một kẻ nghèo như anh, có tư cách gì mà tranh giành với Ngô thiếu?
Hơn nữa Lâm Vân cũng đã hiểu rõ Phỉ Phi.
Nói thật, những năm gần đây, bởi vì nhà mình nghèo, nên Lâm Vận nhận được không biết là bao nhiệu ánh mắt xem thường, chịu không biết là bao nhiêu sự đôi xử không công bằng, uất ức.
“Phỉ Phỉ, hôm nay em coi thường anh, tượng lai anh sẽ khiến cho em không thể trèo cao được!” Ánh mắt Lâm Vần lập lòe sắc bén. £ “Còn có Ngô thiếu, một ngày kia nếu tôi thành công, tôi chắc chắn sẽ cho anh đẹp mặt!”
Khu nhà ô chuột, thành phố Thanh Dương.
Ở nơi này, cơ bản đều những người dân bần cùng của xã hội này, nhà Lâm Vân cũng ở chỗ này.
Trên đường về nhà, Lâm Vân vẫn luôn suy nghĩ đến chuyện kiếm tiền, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chăng nghĩ được gì. Bản thân chỉ là một sinh viên của một trường chính quy y bình thường, nhà lại nghèo, muốn kiếm được nhiều tiền khó như lên trời.
Xã hội này vốn chẳng có gì là công bằng, anh phần đầu cả đời cũng chăng bằng một đứa trẻ của gia đình giàu có.
Vừa đến cửa nhà, Lâm Vân liền nhìn thấy ‹ được một chiếc Bentley, biển số xe của thành phó.
“Sao trước cửa nhà mình lại có chiếc siêu xe thế này nhỉ?”
Lòng đầy nghi ngờ, Lâm Vân bước nhanh vào trong nhà.
Sau khi vào nhà, Lâm Vân phát hiện trong nhà ngoài mẹ anh ra thì còn có một ông lão mặc đồ vest nữa, ông lão có phong thái hơn người, vừa nhìn đã biêt là không phải người bình thường.
“Cháu ngoại!”
Ông lão cười với LâmVân.
Hai tiếng này đã làm cho Lâm Vân đơ ngay tức khắc.
“Me, này… Đây là sao?” Lâm Vân ngơ ngân nhìn về phía mẹ mình.
Trước kia mẹ anh đã từng nói, khi Lâm Vân còn chưa được sinh ra thì bà ngoại và ông ngoại đã qua đời rồi, cho nên Lâm Vân chưa bao giờ được gặp ông ngoại, cũng không biết tin tức về họ.
Mẹ anh thở dài: “Vân Nhi, máy năm nay mẹ… mẹ vẫn lừa cọn, thật ra thì ông ngoại không có chết, ông ấy chính là ông ngoại ruột của con, năm đó mẹ muôn củng ba con ở bên nhau, nhưng ông ngoại không đồng ý, nên mẹ mới cùng ba con bỏ đi…
Tin tức đến quá bát ngờ, làm Lâm Vân có chút choáng váng, mình còn có ông ngoại? Là do ba mẹ mình là vì muốn theo đuổi tình yêu mà bỏ đi à?
“Đúng rồi, con ơi, ông ngoại con tên là Liêu Chí Trung.” Mẹ lại nói thêm.
“Liễu… Liễu Chí Trung?”