Chết tiệt, đây là chủ nhân của một chiếc Lamborghini, vừa rồi bọn họ lại đi chế nhạo? Trong lòng bọn họ bị doa chết khiếp.
“Hai người đẹp, bây giờ có thể mời tôi vào được chưa?” Lâm Vân cười nói.
“Có thể có thể có thể, xin mời khách quý vào trong!”
Hai người phụ nữ đón khách, cung cung kính kính chào đón ba người Lâm Vân.
Mời bọn họ vào khách sạn.
Sau khi vào khách sạn.
“Anh Vân, phong thái này thật tuyệt.
Vừa nãy khi bước vào em nhìn thấy hai người phụ nữ đứng đón khách ở cửa, bị dọa đến hai chân run lên bần bật, xem sau này bọn họ còn dám coi thường người ta nữa không!” Tên mập cười nói
Lâm Vân không khỏi lắc đầu nói: “Ầy, vốn dĩ muốn làm đơn giản một chút, nhưng cứ nhất quyết phải ép tôi.” “Phù, Anh Vân, anh chính là một thiếu gia nhà giàu quá đơn điệu rồi.
Các thiếu gia có tiền khác cả người đều là dùng đồ hiệu, đồng hồ đeo tay hiệu, anh mặc vẫn còn đơn giản như vậy!” Tên mập cười nói.
“Không còn cách nào, quen rồi, hơn nữa tôi thật sự cũng không biết, nhất định phải cả người mặc đồ hàng hiệu sao? Có tác dụng gì chứ?” Lâm Vân nói.
“Lâm Vân, em nghĩ hiện giờ anh đang làm rất tốt rồi.
Tuy đơn giản nhưng sạch sẽ và gọn gàng.
Anh không cần phải mặc đồ hiệu nổi tiếng là gì cả.” Như Tuyết nói.
“Ừ” Lâm Vân gật đầu.
Trong khi nói chuyện, ba người họ đến một chỗ ngồi bên cửa sổ trong đại sảng và ngồi xuống.
Một cô phục vụ trẻ tuổi đến gọi món, Lâm Vân ngẫu nhiên gọi vài món ăn đặc trưng, và gọi một chai rượu ngon.
“Đúng rồi, Anh Vân, cái tên Phạm Nhật Long đó quá ngông cuồng rồi, anh định đối phó với anh ta như thế nào?” Tên mập hỏi.
“Yên tâm, tôi đã tìm ra cách để xử lý cho anh ta rồi.” Lâm Vân cười nói.
Ý tưởng ban đầu của Lâm Vân là nhẫn nhịn.
Đợi qua một thời gian nữa, Phạm Nhật Long sẽ rời khỏi thành phố Bảo Thạnh.
Nhưng mà, sau sự việc hôm nay, Lâm Vân thật sự chịu không nổi, trong lòng anh cũng nghĩ được cách để xử lý anh ta rồi.
Lúc này, một người đàn ông trung niên đeo dây chuyền vàng to bất ngờ bước đến bàn anh.
“Người đẹp này, cô có hứng thú không? Đến ngồi cùng bàn với chúng tôi đi? Cùng anh em chúng tôi uống vài lý, thế nào?” Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Như
Tuyết.
“Xin lỗi! Tôi không quen biết anh.” Như Tuyết cau mày.
“Người đẹp, em đừng xấu hổ, ở cùng với hai thẳng quê mùa này có gì vui? Qua đó uống cùng anh vài ly, anh bảo đảm em sẽ không chịu thiệt đâu!” Người đàn ông trung niên vẫn nhìn chằm chằm Như Tuyết một cách mê mẩn.
“Cút ra! Đây là bạn gái của tôi.” Lâm Vân khó chịu nhìn người đàn ông trung niên.