Bên trong phòng chờ VỊP.
“Lâm tổng, ông chủ của công ty vật liệu xây dựng Thiên Thành muôn gặp ngài.” Lưu Ba nói.
“Ông ta có chuyện gì sao?” Lâm Vân hỏi.
“Lễ ra vì muôn nói chuyện hợp tác với chúng ta, bây giờ đúng lúc chúng ta đang thiêu một đôi tác cung cập vật liệu xây dựng, nhưng công ty của họ có quy mô nhỏ, ng không có lợi thế về giá cả.” Lưu Ba nói.
“Như vậy à, chuyện hợp tác, thì anh nói rõ với ông ta là được rôi, tôi không gặp ông ta đâu.” Lâm Vân xua tay.
“Vâng!” Lưu Ba gật đầu, sau đó bước ra ngoài.
Không lâu sau khi Lưu Ba đi ra ngoài, Mập lao vào phòng khách VỊP thở không ra hơi.
“Lâm… Lâm Vân! Đoán xem tôi… tôi đã thấy ai Jrong sảnh tiệc rượu?” Mập thở hôn hền, nhưng trông rất phần khích.
“Nhìn cậu kích động kìa, cậu nhìn thấy ai?” Lâm Vân cười hỏi.
“Nhớ… nhớ cô gái đã trả tiền cho chúng † †a ở nhà hàng tối qua không?”
Mập vẫn còn thở hôn hn.
“Cái gì? Chăng lẽ cậu có thây cô ấy trong tiệc rượu hả? Thật không?”
Lâm Vân kinh ngạc đứng lên khỏi chỗ ngôi.
“Đúng vậy! Ở đại sảnh tổ chức tiệc rượu! Tôi tận mắt nhìn thấy, không thể nào là giả được!” Mập cười gật đầu đắc ý.
“Xem ra chúng ta đúng là có duyên.
Với cô ấy! Khóe miệng Lâm Vân nở nụ cười.
Đêm qua Lâm Vân vận đang suy nghĩ, hi vọng có thể gặp lại cô gái này, đề anh trả lại tiền bạc và ân tình cho cô.
Nhưng Lâm Vân cũng biết, gặp lại trong biên người bao la là khó khăn như thê nào.
Không ngờ hôm nay lại có tung tích của cô rồi?
“Đi thôi! Đi gặp cô ấy đi. Đã đến lúc phải trả lại tiên ăn ngày hôm qua cho Sộ ấy rồi.” Lâm Vân nói xong liền trực tiếp đi ra khỏi phòng. £ Một góc trong hội trường tiệc rượu.
Một người phụ nữ xinh đẹp trong chiếc áo khoác trắng ‘ và quần jean, tràn đầy sức sống tuôi trẻ, đang đứng ở đây. ` Cô là cô gái đã trả tiền cho Lâm Vân ở nhà hàng Thịnh Diên tôi hôm qua, Hoàng Mộng Di.
Hoàng Mộng Dị thấy nà mình đến gân, cô vội hỏi: “Ba, thế nào rồi? Có gặp được chủ tịch mới của chỉ nhánh Hoa Đỉnh không? Anh ta có muôn hợp tác với chúng ta không?”
Người đàn ông trung niên gầy gò mờ mịt lắc đầu.
“Chưa gặp được. Tông giám độc Lưu Ba đã nói chuyện với ba. Mặc dù ba đã cô gắng hết sức nhưng Lưu tổng đã từ chỗi.”
Sau khi Hoàng Mộng Di nghe vậy, vẻ thất vọng và buồn bã thoáng qua trên gương mặt xinh đẹp của cô.
“Ba, đừng buôn, giới kinh doanh là như vậy. Tập ‹ đoàn Hoa Đỉnh kinh doanh kiếm tiền, bọn họ đương nhiên phải chọn nhà cung cấp vật tư tốt hơn, chúng ta quá nhỏ bé, không có khả năng cạnh tranh.” Hoàng Mộng Di an ủi cha.
“Ba hiểu.” Người đàn ông trung niên gầy gò gật đâu, vẻ mặt đây bát lực.
Mặc dù Hoàng Mộng Di không nói gì nhưng trong lòng đã âm thầm quyết định, sau khi tiệc rượu kết thúc, cô sẽ chặn chủ tịch mới của chinh nhánh Hoa Đỉnh lại đề thuyết phục.