Chỉ là bọn họ là cấp trên, trong thường ngày các nhân viên đều chỉ dám tức giận nhưng không dám lên tiếng.
Bây giờ loại người như chủ quản Trung và Huỳnh
Thiếu đã được xử lý rồi, tất nhiên bọn họ đều cảm thấy rất vui.
Đặc biệt là những nhân viên từng bị họ bắt nạt, đừng nói là cảm thấy vui mừng đến như thế nào nữa.
Lâm Vân tiếp tục đi về phía trước, trực tiếp đi đến trước mặt nhân viên cũ Phạm Mạnh Cường.
“Cậu chủ Vân”
Phạm Mạnh Cường vội vàng hành lễ với Lâm Vân, nhìn trông rất thận trọng, khác xa so với bộ dạng bất cần đời khi Lâm Vân gặp được anh ta trước đây.
“Cậu chủ Vân, cậu…không phải là cậu cũng muốn đến xử lý tôi chứ? Cái gói thuốc mà cậu đưa cho tôi, tôi sẽ lập tức trả lại cho cậu” Phạm Mạnh Cường tỏ ra rất căng thẳng, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.
Khi Lâm Vân nghe được những gì Phạm Mạnh Cường nói, anh không thể nhịn được bật cười thành tiếng.
“Ha ha, ông anh hãy yên tâm đi, tôi không phải đến đây để xử lý anh đâu, tuy anh đã nhận một gói thuốc của tôi, nhưng đó là do tôi chủ động đưa cho anh, gói thuốc đó cứ coi như là món đồ kết giao của chúng ta đi” Phạm Mạnh Cường nghe được Lâm Vân nói như vậy, anh ta mới miễn cưỡng thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu chủ Vân, cậu nghiêm trọng rồi.
Cậu là cháu trai ruột của chủ tịch Thành, còn tôi chỉ là một nhân viên vệ sinh không có xuất thân gì, tôi làm sao có thể là bạn của cậu được.
Phạm Mạnh Cường cười khan nói. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Tôi kết bạn không quan tâm đến xuất thân” Lâm Vân vỗ vỗ vai anh ta.
Lâm Vân ngừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: “Hiện tại chủ quản vệ sinh đã bị bãi bỏ, vị trí này vừa đúng lúc bị bỏ trống, tôi sẽ làm chủ giao lại vị trí chủ quản vệ sinh này cho anh”
Lâm Vân đã làm quen với Phạm Mạnh Cường được hai ngày nay, tuy rằng anh ta có chút bất cần đời, nhưng tâm tình lại không xấu.
Hơn nữa khi Lâm Vân mới đến công ty, anh ta là người duy nhất trong số tất cả các nhân viên cũ, không chê phiền Lâm Vân chỉ là nhân viên vệ sinh mới, mà sẵn sàng kể cho Lâm Vân biết đến nhiều điều về công ty, cho thấy anh ta rất nhiệt tình.
“Thật…thật sao?” Phạm Mạnh Cường vui sướng đến mở to hai con mắt.
Phạm Mạnh Cường chỉ là một nhân viên dọn vệ sinh nhỏ, anh ta không có mối quan hệ và học vấn.
Anh ta nằm mơ cũng không ngờ rằng một ngày nào đó mình sẽ được thăng chức làm chủ quản.
“Anh thấy tôi giống như đang nói đùa sao?” Lâm Vân cười nói.
“Hì hì, cảm ơn cậu chủ Vân.” Phạm Mạnh Cường kích động mà vội vàng cảm ơn.
“Còn gọi là cậu chủ Vân sao? Gọi tôi là Lâm Vân, hoặc là anh Vân cũng được.” Lâm Vân nói.
“Vâng vâng vâng, anh Vân.
Phạm Mạnh Cường mỉm cười liên tục gật đầu.