Như Tuyết nằm trong lòng Lâm Vân, trên trán hai người đều có chút mồ hôi, hiển nhiên vừa rồi mới trải qua hoạt động buổi sáng một hồi.
“Như Tuyết, hôm nay anh phải tới thành phố Hải Phòng một chuyến.” Lâm Vân nói.
Hôm nay Lâm Vân phải đi thành phố Hải Phòng đón Bạch Hổ về, thực hiện hành động ngày mai.
Đồng thời cũng đúng lúc đi thăm Phạm Minh Tú một chút.
“Anh muốn đi thăm chị Giang sao? Em muốn đi gặp chị ấy, có thể đưa em đi cùng được không?” Giọng nói của Như Tuyết mềm mại.
“Ừ, được thôi.”
Sau khi Lâm Vân suy nghĩ một chút, vẫn gật đầu đồng ý, sớm muộn gì bọn họ cũng phải gặp nhau, để cho bọn họ gặp nhau sớm một chút cũng tốt. Dù sao thì các họ cũng đều có thể tiếp nhận được đối phương.
Nhưng trong lòng Lâm Vân lại có chút thấp thỏm, cũng không biết, hai người bọn họ có thể ở chung hòa thuận với nhau hay không nữa.
Giữa trưa, Lâm Vân liền lái xe kéo theo Như Tuyết đi về hướng thành phố Hải Phòng.
Thành Phố Hải Phòng.
Tập đoàn Tỉnh Xuyên chi nhánh Hải Phòng.
Lâm Vân dẫn theo Như Tuyết đi vào công ty.
“Cậu Vân.”
“Cậu Vân.”
Sau khi đám nhân viên nhìn thấy Lâm Vân thì đều rộn ràng chào.
Lâm Vân đi một đường đến văn phòng tổng giám đốc.
Đẩy cửa văn phòng ra.
Phạm Minh Tú đang ngồi em tài liệu trước bàn làm việc.
Cô vẫn gợi cảm như trước, xinh đẹp, một mái tóc dài xoăn gợn sóng màu vàng thả trên vai, giống như một người đẹp không bị pha tạp.
“Lâm Vân.”
Sau khi Phạm Minh Tú nghe thấy tiếng đẩy cửa, cô ấy ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Lâm Vân. . ngôn tình sủng
“Lâm Vân, anh còn biết đến thăm em, em tưởng rằng anh đã quên em rồi chứ.”
Phạm Minh Tú vừa nói vừa mang vẻ mặt tươi cười đứng dậy đi về phía Lâm Vân.
“Lâm Vân, cô ấy là…”
Phạm Minh Tú để ý tới Như Tuyết bên cạnh Lâm Vân.
“Cô ấy là Như Tuyết. Anh đã nhắc đến với em rồi.” Lâm Vân mỉm cười nói.
“Chị Như Tuyết, chị thật là xinh đẹp.” Phạm Minh Tú nhiệt tình kéo lấy tay của Như Tuyết.
“Chị Giang, chị lớn hơn em, hẳn là em phải gọi chị là chị mới đúng. Hơn nữa, chị còn xinh đẹp hơn cả em nữa kìa.” Như Tuyết lộ ra nụ cười ngượng ngùng.
“Minh Tú, anh còn có chút chuyện phải đi giải quyết, anh giao Như Tuyết lại cho em đó.” Lâm Vân nói.
Lâm Vân còn phải đi lên núi đón Bạch Hổ nữa.
“Anh yên tâm đi, em nhất định sẽ chăm sóc cho chị Tuyết thật tốt.” Phạm Minh Tú lộ ra nụ cười dễ thương.
Sau khi đi ra khỏi công ty, Lâm Vân trực tiếp cùng với Thạch Hàn đi thẳng về phía đạo quán Vân Nam.