Cô không chỉ xinh đẹp mà quan trọng hơn là tính cách, cách chăm chỉ học hành, cô găng làm việc và tính cách cứng cỏi, tự chủ là điều khiến Lâm Vân nảy sinh thích thú.
Hai người đứng ở cổng tập đoàn Hoa Đỉnh.
Hai nhân viên bảo vệ đứng canh tại công công ty.
“Lâm Vân, chúng ta thật sự phải đến tập đoàn Hoa Đỉnh sao? Chúng ta..
có thể vào được cửa không?” Vương Tuyết nhìn có chút căng thăng.
“Đừng lo lắng, chúng ta đi.” Lâm Vân cười nói.
Nói xong, Lâm Vân dẫn đầu đi về phía trước, Vương Tuyết thấy vậy cũ chỉ có thê nhanh chóng ởi theo.
“Hai vị, có chuyện gì vậy?”
Vừa tới cửa, hai nhân viên bảo vệ đã ngăn Lâm Vân lại.
Về lý mà nói thì các nhân viên bảo vệ đã nhận ra được Lâm Vân, nhưng họ giả vờ không biết anh.
Lý do rất đơn giản, vừa mới trên đường tới đây, Lâm Vân đã gửi tin nhắn cho tổng giám đốc I.ưu Ba, nói cho Lưu Ba biết về chuyện này, đồng thời yêu cầu mọi người giả vò không biết mình sau. khi anh đến công ty.
Bằng cách này, mới có thể đảm bảo được thân phận thực sự của anh sẽ không bị Vương Tuyết phát hiện.
“Chúng tôi là sinh viên của đại học, Thanh Dương, trường chúng tôi sặp tổ chức ngày hội thê thao mùa Đông, nên muôn quý công ty tài trợ hai vạn, vậy hai anh có thê báo lại với giám đốc được không?” Lâm Vân nói.
“Được, tôi sẽ đi báo lại.” Bảo vệ gật đầu.
“Anh ấy… anh ấy thật sự đã báo tin rồi?” Vũoiig Tuyết hơi kinh ngạc, cô nghĩ sau khi bọn họ nghe xong sẽ đuôi họ đi chứ.
“Lớp trưởng, cứ thoải mái đi, đừng lo lăng.” Lâm Vân cười.
Vương Tuyết ngoan ngoãn gật đầu, nhưng trong lòng vận còn căng thẳng, cô sợ sau khi trở lại bảo vệ sẽ nói cho bọn họ là giám đốc không muốn gặp họ, bảo bọn họ rời đi.
Sau một vài phút, nhân viên bảo vệ đã trở lại đây., “Hai vị, tổng giám đốc đồng ý gặp hai người, tôi dưa các vị đi gặp giám đốc, đi theo tôi.” Nhân viên bảo vệ nói.
“Tổng giám đốc? Thật sao?”
Sau khi nghe:tin này, Vương Tuyết vô cùng ngạc nhiên và vui mừng.
Vốn dĩ Vương Tuyết tưởng nếu quản lý của tập đoàn Hoa Đỉnh chịu gặp bọn họ thì đã là một kỳ tích rôi, kêt quả. là tổng giám đốc của công ty lại muôn đích thân gặp: mặt họ sao?
Điều này khiến cô cảm thây không thể hiểu được.
“Đương nhiên là thật rồi, đi thôi.”
Vân cười nói.
Dưới sự dẫn dắt của bảo vệ, hai người nhanh chóng đến văn phòng của tông giám đồc.
Ngồi ở văn phòng tổng giám đốc đương nhiên là Lưu Ba.
Lưu Ba và Lâm Vân liếc nhau, hai người đều ngầm giả vờ như không quen biết nhau.
“Tổng giám đốc, ngài… Chào ngài.”
Vương Tuyệt có vẻ căng ¿hăng và thận trọng, cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có thể nhìn thấy tổng giám đốc công ty con Thanh Dương của tập đoàn Hoa Đỉnh.