Mục lục
Đỉnh Cấp Thần Hào
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mới vừa rồi, gã thanh niên tóc đỏ nghe rất rõ anh Long gọi Lâm Vân là cậu Lâm.

Gã thanh niên tóc đỏ đương nhiên biết cậu Lâm là ai, chính là ông trùm phía sau của Bảo Thạnh, là chủ tịch chi nhánh của tập đoàn Tỉnh Xuyên ở Bảo Thạnh.

Làm sao một thanh niên xã hội như gã dám đắc tội với người này được? “Không sai, chính là tôi” Lâm Vân hờ hững gật đầu.

“Cậu Lâm! Xin tha mạng!”

Gã thanh niên tóc đỏ bị dọa vội vàng quỳ sụp xuống đất, cả người không ngừng run rẩy! “Cậu…!cậu Lâm!”

Đám thanh niên còn lại cũng đồng loạt luống cuống quỳ xuống, không đứa nào là không bị dọa đến sợ run người.

Bọn họ cũng hiểu đứng trước mặt một đại ca thực sự thì lũ côn đồ, lưu manh như bọn họ đến con kiến cũng chẳng bằng! “Mặc dù tôi không muốn so đo với một đám nhóc như các cậu nhưng các cậu quả đúng là thiếu giáo dục.

Tôi đành thay người lớn nhà các cậu dạy dỗ thật tốt các cậu vậy!” Lâm Vân bình tĩnh nói.

Kế đó, Lâm Vân vung tay lên.

“Tất cả lên cho tôi, thay tôi dạy dỗ lũ nhóc này tử tế đi” “Vâng!”

Sau tiếng đáp lại, nhóm người áo đen xông thẳng đến chỗ lũ thanh niên kia.

Đám thanh niên đó đâu dám phản kháng chỉ biết ngoan ngoãn đứng đó chịu đòn.



Lâm Vân nhìn sang phía An Tiểu Mai.

“An Tiểu Mai, lúc trước anh bảo anh từng dẫn dắt trận đánh nghìn người, lúc ấy em còn chê cười anh chọc ghẹo em, giờ em đã tin rồi chứ?” Lâm Vân cười như không cười hỏi.

An Tiểu Mai không đáp lại Lâm Vân mà chỉ nuốt nước bọt cái ực sau đó ngơ ngác nói: “Anh…!Anh chính là cậu Lâm trong truyền thuyết đó sao?”

Lúc còn ở trong quán bar, An Tiểu Mai còn nghe tên tóc vàng nói với mình cậu Lâm là ai!

Trong mắt cô, đó chính là nhân vật lớn có thể nhìn mà không thể tiếp xúc.

Có nằm mơ cô cũng không ngờ đến hóa ra Lâm Vân chính là cậu Lâm đó.

“Phải, chính là tôi.” Lâm Vân lại cười như không cười gật đầu.

“Cậu Lâm, em…!em sai rồi, lúc trước đã chống đối anh, anh đừng có giết em!” An Tiểu Mai vô cùng sợ hãi nói.

“Giết em? Tại sao anh phải giết em?” Lâm Vân cười hỏi.

“Bởi vì anh là đại ca giang hồ đó! Người bình thường đắc tội với đại ca không phải đều bị đại ca xử sao?” An

Tiểu Mai yếu ớt nói.

“Hahaha!” Lâm Vân không kiềm được phá lên cười.

“An Tiểu Mai, anh phát hiện ra em quả đúng là một cô gái có tư tưởng bất thường đấy.” Lâm Vân cười nói.

Dừng vài giây, Lâm Vân lại tiếp tục: “Với lại, anh là bạn của chị em, sao có thể giết em được chứ, phải không?” “Cũng đúng, không ngờ chị em lại tìm được một bạn trai là đại ca giang hồ.

Chị ấy đúng là giỏi thật, còn bạn trai em đúng là một thằng khốn!” An Tiểu Mai nói.

“Người bạn trai kia của em? Cậu ta cùng lắm cũng chỉ là một thanh niên xã hội, ngay cả đàn em giang hồ cũng chẳng phải.” Lâm Vân lắc đầu đáp.

Ngay sau đó, Lâm Viên lại vẫy vẫy tay với anh Long bên cạnh tỏ ý bảo ông ta mang tên tóc vàng đến đây.



Tóc vàng lập tức bị người ta dẫn tới.

“Cậu…!cậu Lâm!” Tóc vàng vô cùng sợ hãi, không cả dám ngẩng đầu lên nhìn Lâm Vân.

Tóc vàng cũng không ngờ được, Lâm Vân mà cậu ta cứ trêu chọc lại là cậu Lâm.

Nghĩ đến bản thân cứ đứng trước mặt cậu Lâm khoe khoang chính mình giỏi giang thế nào, cậu ta lại thấy bản thân đúng là quá nực cười!

Lâm Vân quay sang nhìn An Tiểu Mai hỏi: “An Tiểu Mai, anh muốn xử lí bạn trai em, em không có ý kiến gì chứ?” “Cậu Lâm, em…!em nào dám có ý kiến! Hơn nữa khi anh ta quỳ xuống thì anh ta đã không phải bạn trai em nữa rồi!” An Tiểu Mai nói,

Lâm Vân gật đầu sau đó đi đến trước mặt tên tóc vàng.

Lúc này, tóc vàng cũng chỉ biết run lên như cầy sấy.

“Tóc vàng, mấy lần trước cậu nói muốn đánh tôi đều bị An Tiểu Mai cản lại, giờ đã không ai cản trở nữa, cậu có thể ra tay đánh tôi rồi đấy!” Lâm Vân cúi nhìn cậu ta.

“Cậu…!cậu Lâm, lúc trước tôi không biết thân phận của anh nên mới dám hùng hồn vậy.

Tôi…!tôi không dám đánh cậu Lâm đâu!” Tóc vàng không ngừng run rẩy.

Lâm Vân nhìn chăm chú mới phát hiện quần tóc vàng đã ướt rồi.

Bị anh dọa tè ra quần rồi à?

Đúng là khác xa cái bộ dáng hung hăng, cao ngạo với anh khi trước mà.

“Ngẩng đầu!” Lâm Vân nói.

Tóc vàng ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, có điều cả trên mặt và trong mắt cậu ta đều viết đầy chữ sợ.

“Sau này đừng tìm đến An Tiểu Mai nữa, rõ chưa?”

Lâm Vân bình tĩnh nói.

“Rõ! Rõ!” Tóc vàng gật đầu lia lịa y như gà con mổ thóc.

“Cút đi!” Lâm Vân xua tay nói.

Lâm Vân cũng lười lãng phí thời gian với cái loại lâu la bé tẹo như cậu ta.

“Vâng vâng vâng!” Tóc vàng liên tục gật đầu sau đó chạy đi.

“Dừng lại cả đi!” Lâm Vân phẩy tay nói.

Người của công ty vệ sĩ Tỉnh Xuyên đều nghe lệnh, dừng tay.

Lâm Vân đi đến trước mặt gã tóc đỏ kia.

Gã tóc đỏ đã bị đánh sưng hết mặt mũi rồi.

“Sau này đừng mẹ nó thấy con gái là ghẹo, rất vô đạo đức hiểu chưa? Sau này mà để tôi biết cậu tiếp tục làm trò đẩy thì tôi thấy một lần đánh cậu một lần!” Lâm Vân nhìn gã nói.

“Vâng vâng vâng!” Gã tóc đỏ gật đầu liên tục.

“Còn cái đám thanh niên các cậu, ngoan ngoãn học hành, đừng mẹ nó ngày ngày nhằm mắt lăn xả, biết chưa?” Lâm Vân liếc nhìn qua đảm thanh niên còn lại.

“Vâng vâng vâng! Cậu Lâm dạy phải!” Đám thanh niên đó cũng gật đầu liên tục.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK