“Mộng Di, tiệc rượu ngày mai rất quan trọng, liên quan đên sự sông còn của công ty nhà mình, con không được đến muộn, phải đúng giờ.
Giọng người đàn ông trung niên vang lên trong điện thoại.
“Con biết mà ba, yên tâm đi, con nhất định sẽ không đến muộn. ” Cô gái đáp lại.
Ngừng lại một lát, gương mặt xinh xắn của cô gái đầy vẻ lo lắng: “Ba, công ty của mình có quy mô nhỏ, còn không có lợi thế VỀ giá nữa, hoàn toàn không thể so sánh được với những công ty cạnh tranh kia. Con thực sự lo lãng. Hơn nữa, nếu lần này chúng ta vận không thành công thì… công ty của mình sợ là khó mà duy trì được nữa.”
Người đàn ông trung niên ở đầu dây bên kia im lặng một lúc rôi sôt sáng nói: “Chúng ta thật sự không có lợi thế, chỉ có thể lây ra 400% sự chân thành, đề cho tập đoàn Hoa Đỉnh thầy được chân tình của PHng ta, hi vọng kỳ tích có thể xảy ra..
Ngày hôm sau.
Đối với hầu hết mọi người, hôm nay chỉ là một ngày thứ bảy bình thường.
Nhưng. đối với Lâm Vân, hôm nay là ngày công ty tổ chức tiệc rượu.
Đây là một buổi tiệc rượu nhỏ. Các công ty được mời đều là những công ty có quan hệ hợp tác với tập đoàn Hoa Đỉnh.
Khách sạn Thanh Vân.
Đây là một khách sạn hàng đầu ở thành phố Thanh Dương, một tập đoàn cao cập như Hoa Đỉnh, lựa chọn nơi này đề tổ chức tiệc rượu là điều bình thường.
Lâm Vân đến hơi sớm, đến khách sạn lúc chín giờ.
Trong phòng chờ VỊP trên tầng hai của khách sạn, vì thời gian vẫn còn sớm, Lâm Vân lấy điện thoại di động ra chơi game.
Là sinh viên đại học, tuy Lâm Vân học giỏi nhựng vẫn biết chơi game, hiện tại có rât ít sinh viên nam không chơi game.
Lâm Vân thỉnh thoảng cũng chơi game khi rảnh rồi.
Lúc này, cửa phòng VIP được đầy ra, một người đàn ông trung niên tươi cười bước vào.
“Xin chào, chủ tịch Lâm Vân, tôi là Chu Trạch, chủ tịch của khách sạn Thanh Vân, tôi đặc biệt đến để gặp.
chủ tịch.” Chu Trạch mỉm cười và tỏ vẻ nhúng nhường.
Tuy khách sạn Thanh Vân rất nỗi tiếng ở thành phố Thanh Dương nhưng cũng thua xa tập đoàn Hoa Đỉnh, tập đoàn Hoa Đỉnh cũng là tập đoàn lớn mạnh nhất ở Tây Nam, cũng là hàng đầu trên cả nước.
Cho dù Lâm Vân chỉ là chủ tịch chỉ nhánh, phía sau chi nhánh này là tập đoàn Hoa Đỉnh!
Với lại, Chu Trạch đã nghe từ Lưu Ba nói răng Lâm Vân là cháu ngoại của ông Lưu Chí Trung!
Dựa vào điều này, Chu Trạch phải đối xử với Lâm Vân một cách tôn trọng!
“Ông là Chu Trạch của khách sạn Thanh Vân à, tôi đã được nghe kể về ông.” Lâm Vấn ngước nhìn Chu Trạch. ø Khách sạn Thanh Vân rất nồi tiếng ở thành phô Thanh Dương, ông chủ Chu Trạch đương nhiên cũng nồi tiếng, cho nên Lâm Vân đã từng nghe đến tên của ông ta.
“Đúng vậy, tôi là Chu Trạch, lúc nãy anh Lưu đã nói răng chủ tịch Lâm, anh là một trang tuân kiệt. Hôm nay nhìn thầy anh, anh thật sự rất bát phàm.” Chu Trạch mỉm cười. . 𝘛hử đọc 𝒕ruyệ𝓷 khô𝓷g quả𝓷g cáo 𝒕ại ( 𝘛 rU𝗆𝒕ruyệ𝓷﹒V𝓷 )
“Chủ tịch Chu khách khí.” Lâm Vân ngắng đầu nhìn Chu Trạch.
Trước đây, Lâm Vân thậm chí không thê tưởng tượng được mình có thê vào được những khách sạn năm sao như khách sạn Thanh Vân, lúc đó Chu Trạch cũng là một nhân vật lớn mà Lâm Vân cân phải ngước I nhìn, chỉ có thê nghe người khác kể lại thôi.
Và bây giờ, ông chủ của khách sạn Thanh Vân phải kính trọng anh, thậm chí còn phải tâng bộc anh nữa.