Phải tìm cách tự tăng cường sức mạnh thì mới có thể chống lại hắn!” Liễu Chí Trung nói.
“Vâng!” Lâm Vân mạnh mẽ gật đầu.
Trong bệnh viện.
“Ông Dũng, tên sát thủ kia đã hoàn toàn mất liên lạc, Lâm Vân hiện tại vẫn còn sống.
Tôi sợ…!Tôi sợ rằng lần này kế hoạch lại thất bại!” Luật sư thấp giọng nói.
Khương Hùng Dũng sắc mặt âm u: “Làm sao có chuyện đó! Sát thủ kia không phải rất lợi hại sao? Làm sao có thể mất liên lạc? Lẽ nào là bị Lâm Vân phát hiện, sau đó giải quyết tên sát thủ này rồi?” “Ông Dũng, rất có thể là như vậy.
Xem ra, chúng ta vẫn đánh giá thấp Lâm Vân này.
Đến mời sát thủ cũng không làm gì được hắn.” Luật sư nói “Chết tiệt!” Khương Hùng Dũng liên tục chửi bởi
Khương Hùng Dũng rất kỳ vọng vào kế hoạch lần này, hắn vốn tưởng rằng lần này Lâm Vân nhất định sẽ bị giết, nhất định sẽ báo được thù.
Kết quả là kế hoạch lại thất bại.
“Tuy nhiên, ông Dũng, Phạm Nhật Long, con trai của gia đình họ Phạm, gần đây đã đến thành phố Bảo Thạnh của chúng ta, và anh ta cũng đang đối đầu với Lâm Vân Dự án ở khu vực số 1 của khu bảo tồn Tỉnh Xuyên đã bị Phạm Nhật Long nhúng tay làm cho đình trệ.”.
“Thật sao!” Khương Hùng Dũng kinh ngạc ngồi dậy.
Dự án số 1 trong khu bảo tồn là một nỗi đau trong lòng Khương Hùng Dũng, anh ta nghe được tin này, trong lòng chắc chắn sẽ vui mừng khôn xiết.
“Haha, Phạm Nhật Long này là một thiếu gia rất nổi tiếng, cứ để bọn họ đánh nhau, tốt nhất là đánh chết tên tiểu tử Lâm Vân đi!” Khương Hùng Dũng vui mừng nói.
Một diễn biến khác.
Lâm Vân lúc này đang ăn cùng với hai người Bạch Hổ và Thạch Hàn trong một nhà hàng.
Mặc dù hôm nay Lâm Vân rất khó chịu về chuyện của Phạm Nhật Long, nhưng hôm nay là ngày Bạch Hổ xuất viện, hơn nữa còn gia nhập với mình, vì vậy Lâm Vân đã mời hai người dùng một bữa ăn thịnh soạn để ăn mừng sự gia nhập của Bạch Hổ
Lúc này, điện thoại của Lâm Vân đột nhiên reo lên.
Khi Lâm Vân nhìn thấy tên người gọi, Lâm Vân liền sửng sốt một chút.
“Như Tuyết!”
Lâm Vân không ngờ.
Như Tuyết sẽ chủ động gọi cho mình.
Dù sao lần trước sau khi từ chối Như Tuyết, cô ta đã nói rằng sẽ không bao giờ có liên quan đến anh.
Sau đó, ngay cả khi cả hai cùng ở trong cùng một lớp, Như Tuyết cũng đã chủ động tránh mặt Lâm Vân, cho dù không thể tránh được, cô ta cũng sẽ bắt chuyện với Lâm Vân.
Lần trước đang ở trong lớp học, cô ấy bất ngờ đến trước mặt anh, cô ta như có điều gì đó muốn nói với anh, nhưng cô ta đã rời đi ngay lập tức.
“Alo, Như Tuyết.” Lâm Vân lựa chọn nghe điện thoại.