Chỗ ngồi của nhóm con cháu không quá nhiều, chủ yếu là con cháu ở dòng chính và chi thứ, dòng chính ngồi với nhau, chi thứ ngồi với nhau.
Lâm Vân được quản gia sắp xếp tới chỗ ngồi của dòng chính.
Lâm Mộc Thanh rất tự nhiên kéo Lâm Vân tới ngồi xuống cạnh cô ấy.
Đồ ăn trong tiệc gia đình nhà họ Lâm vô cùng phong phú, đầu tiên là một đống các món khai vị, sau đó mới lên món chính.
Rượu đã quá ba tuần, ông cụ Lâm Quang Trung nhà họ Lâm buông đũa.
Toàn bộ bàn ăn trong nháy mắt trở nên yên tĩnh, mọi người đều biết, ông cụ có chuyện muốn nói.
“Trước hết bàn về chuyện công ty đi. Năm nay thành tích của Lâm Hải Huy không tồi. Từ khi lên chức phó tổng giám đốc tới nay, tốc độ tăng trưởng của công ty rất khá, năng lực của cháu cao hơn cha cháu nhiều. Cha cháu quản lý tập đoàn này mười mấy năm chẳng thấy phát triển ở đâu, toàn nhờ vốn ban đầu của ông để lại. Mấy năm nay cháu quản lý, tốc độ tăng trưởng của tập đoàn đã cải thiện rõ ràng.” Ông cụ nói.
“Cháu cảm ơn ông nội đã khích lệ ạ!” Lâm Hải Huy vẻ mặt tươi cười đứng dậy khom lưng.
Lời này tuy là phê bình bác hai, nhưng bác hai lại rất vui mừng. Bởi Lâm Hải Huy là con của ông ta, có đứa con tiền đồ xán lạn như vậy, đương nhiên ông ta vô cùng tự hào.
“Đứa nhỏ Hải Huy này thật giỏi!”
“Không sai, có cháu trai Hải Huy quản lý tập đoàn, về sau nhà họ Lâm chắc chắn sẽ càng thêm thịnh vượng.”
Các trưởng bối ngồi trên bàn đều sôi nổi mở miệng khen ngợi.
“Đúng rồi Hải Huy, dự án cải tạo làng đô thị gần đây là cháu phụ trách phải không? Tiến độ thế nào rồi?” Ông cụ lên tiếng hỏi.
“Ông nội yên tâm, mọi chuyện đều tiến triển thuận lợi ạ.” Lâm Hải Huy đáp.
Ông cụ gật đầu, sau đó nhìn về phía Lâm Mộc Thanh, hỏi:
“Lâm Mộc Thanh, cháu làm trong công ty thấy thế nào?”
“Ông nội, dự án còn trong giai đoạn phát triển, tuy nhiên không bao lâu nữa sẽ làm ra phần mềm, cháu tin rằng có thể thành công.” Lâm Mộc Thanh đứng dậy trả lời.
Lâm Mộc Thanh vừa dứt lời, Lâm Hải Huy đã đứng dậy.
“Lâm Mộc Thanh, là em họ của chị, em cảm thấy mình cần phải nói một câu. Dự án kia của chị chắc chắn không thể thành công được. Bây giờ Shopee, Lazada đều đã chia thị trường, mấy năm nay không ít công ty muốn tranh miếng bánh kem này, nhưng đã có ai thành công chưa? Nếu chị cứ khăng khăng muốn làm tiếp, chỉ có lãng phí tiền bạc của nhà ta thôi, chi bằng về nhà phụ giúp công việc cho tập đoàn nhà mình đi.” Lâm Hải Huy lạnh giọng nói.
Lúc trước ông cụ Lâm cho Lâm Mộc Thanh 70 tỷ, sau đó lại cho thêm 105 tỷ nữa, vậy tổng đã là 175 tỷ rồi, con số này khiến Lâm Hải Huy vô cùng khó chịu. Tiền đó, đều là tiền đó. Số tiền này toàn bộ đều lấy của tập đoàn Lâm Thị.
Tập đoàn Lâm Thị tuy rằng trâu bò, nhưng chỉ trâu bò ở huyện Kiến Nghiệp, nếu xét lên cấp thành phố thì còn kém những tập đoàn mạnh mẽ ở đó nhiều, nên 175 tỷ tuyệt đối chính là một con số quá lớn!
“Em họ, có thành công hay không, em kết luận bây giờ còn quá sớm đấy.” Lâm Mộc Thanh lạnh giọng nói.