Từ khi Liễu Chí Trung nhận lại Lâm Vân, tuần này của Lâm Vân thật sự rất tuyệt.
Kẻ thù trước đây đã bị anh giãm dưới chân, kẻ đã từng xem thường anh nay cũng phải nê anh, cuôi cùng Lâm Vân cũng thoát khỏi kiếp cơ hàn rồi.
Đương nhiên; trong lòng Lâm Vân biết rất rõ, tất cả những điều này là do ông. đem đên cho anh.
“Haha, vậy thì tốt! Vậy thì tốt!” Liễu Chí Trung bật cười sau khi nghe những lời của Lâm Vân.
Ngừng một chút, Liễu Chí Trung lại nói: “Vậy thì cháu có biết, trên thực tế trong một tuần này, ông cũng đang bí mật quan sát cháu không?”
“Quan sát cháu?” Lâm Vân có chút kinh ngạc, kỳ thật Lâm Vân cũng không đê ý.
“Đúng vậy, ông đã quan sát cháu trong tuân này. Thành thật mà nói, những biểu hiện của cháu đã vượt quá những gì mà ông tưởng tượng.”
Liễu Chí Trung nói.
“Là tệ lắm sao ạ?” Lâm Vân cười gượng.
- thật tốt ngoài dự đoán của ông. Lúc mới đến công ty, cháu có thê sử dụng thủ đoạn nhanh như chớp đề trừ khử kẻ bất đồng với mình, Thg thời còn dùng những phương pháp khôn khéo đề thu phục lòng người.
Những thứ này, có chút giông với phong cách thời trẻ của ông.” Liễu Chí Trung cười nhẹ nói.
“Vâng, vậy sao ạ?” Lâm Vân xấu hỗ gãi đâu.
“Mà đúng rồi, Vân, ông có một chuyện muôn hỏi, lân trước cháu bị bắt cóc, cháu đã làm như thế nào để cho bọn bắt cóc thả cháu ra vậy?”
Liễu Chí Trung tò mò hỏi.
Liễu Chí Trung đã rật tò mò về chuyện này từ lâu rôi.
Thư ký của Liễu Chí Trung ở một bên cũng nói: “Thiếu gia, hôm đó ông chủ tưởng cậu đã xảy. ra chuyện rôi, đã chuẩn bị cho người âm thâm bảo vệ cậu, ra tay cứu cậu. Kết quả là cậu chủ đã bình yên bước ra khỏi xe của kẻ bắt cóc, quả thực khiến tôi và ông chủ kinh ngạc.”
Chuyện mà Liễu Chí Trung đang nói là chuyện mà cha con nhà họ Ngô đã thuê người giết Lâm Vân.
Lâm Vân nở nụ cười: “Ông, Có chuyện gì mà tiền không giải quyết đượi đậu? Nếu như không, chỉ có thể nói là tiền chưa đủ nhiều mà thôi!
Cháu đưa cho bọn bắt các mười triệu, bọn họ tất nhiên là sẽ thả cháu đi, còn nói cho cháu biết là kẻ nào đứng đằng sau chuyện này nữa.
“Haha, chính là như vậy, hay cho câu không có chuyện gì mà tiên không giải quyết được! Nói hay lắm!” Liễu Chí Trung chọt hiểu ra mà bật cười.
Liễu Chí Trung càng ngày càng phát hiện ra Lâm Vân giỏi hơn rất nhiêu so với suy nghĩ của ông.: Ban đâu Liêu Chí Trung cũng không đặt kỳ vọng quá cao vào Lâm Vân, chỉ hy vọng Lâm Vân không phải lằ một kẻ con nhà giàu chỉ biệt ăn chơi, chỉ cần có chút ý thức về sự nghiệp, sau này có thê duy trì công việc kinh doanh của gia đình là được.
Nhưng sự xuất sắc của Lâm Vân ngoài sức tưởng tượng của ông.
“Vân, dựa vào biểu hiện xuất sắc của con, ông sẽ cho con thêm một tỷ tiền tiêu ‘vặt nữa.”
“Ngoài ra, nếu con gặp phải chuyện gì cân ông giúp đỡ, thì có thê trực tiệp gọi điện thoại cho ông. Bình thường mà nói ở trên đât ba tỉnh Tây Nam này, không có chuyện phiền phức gì mà Liêu Chí Trung không giải quyết được.” Liễu Chí Trung cười nói.
Ngay sau đó, Liễu Chí Trung lấy điện thoại di động ra, chuyền tiền cho Lâm Vân.
“Ting, tài khoản ngân hàng của bạn có sô đuôi là 4527, đã nhận được một tỷ.