“Ông Khương, tôi thật sự nghĩ ra được một phương pháp tuyệt diệu.” Luật sư lộ ra tươi cười âm hiểm.
Ngay sau đó, luật sư tiến tới dán sát vào tai Khương Hùng Dũng, nói nhỏ kế hoạch cho Khương Hùng Dũng nghe.
“Ha ha, diệu kế! Biện pháp này của ông đúng là tuyệt diệu. Sao lúc trước tôi lại quên mất biện pháp này nhỉ?”
Khương Hùng Dũng nghe xong kế hoạch, không nhịn được vỗ tay khen ngợi.
Luật sư cũng cười nói: “Ông Khương, có biện pháp này, tôi nghĩ Lâm Vân nhất định sẽ chết không có chỗ chôn. Còn có thể phủi sạch quan hệ với ông nữa.”
“Được, luật sư, chuyện này giao cho ông làm, bây giờ cần thiết phải giết chết tên Lâm Vân kia.” Khương Hùng Dũng lộ ra vẻ chờ mong.
“Yên tâm đi ông Khương, cho dù mệnh của tên nhóc này dài tới mấy, bây giờ cũng tuyệt đối không thoát được một kiếp. Tôi sẽ đi sắp xếp chuyện này.” Luật sư cười nói.
Sau khi luật sư nói xong, cũng rời khỏi biệt thự.
Khương Hùng Dũng đứng dậy.
“Lâm Vân, cậu dám lừa tôi, dám chống đối lại tôi, cho dù cậu là cháu ngoại của Liễu Chí Trung, cũng chỉ có đường chết, hãy chết đi cho tôi! Ha ha!”
Khương Hùng Dũng phát ra tiếng cười chói tai, ông ta tin kế hoạch của luật sư có thể khiến Lâm Vân sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
Bên kia, trong nhà Tô Bảo Nhi.
Tô Bảo Nhi đang ngồi trên ghế sofa xem tivi, tổng giám đốc Tô cha cô ta đi từ ngoài vào.
“Cha, cha đã về rồi, tham dự buổi đấu giá thế nào?” Tô Bảo Nhi vừa cắn hạt dưa, vừa hỏi, đương nhiên là ánh mắt cô ta vẫn nhìn về phía TV.
“Cũng ổn, nếu con đi đến đó, cha nghĩ con nhất định sẽ kinh ngạc vui mừng.” Tổng giám đốc Tô cười nói.
Khi nói chuyện, tổng giám đốc Tô đi tới ngồi đối diện Tô Bảo Nhi.
“Kinh ngạc vui mừng sao? Con có thể có kinh ngạc vui mừng gì? Chẳng lẽ ở buổi đấu giá có thứ con thích à? Vậy cha có đấu giá được cho con không?” Tô Bảo Nhi nói.
“Không phải đồ, là một người.” Tổng giám đốc Tô cười nói.
“Được rồi, không phải là anh Bình đấy chứ? Không phải là cha luôn muốn hợp tác con với anh ta sao? Đây gọi là kinh ngạc vui mừng gì chứ? Con không có hứng thú với anh ta.” Tô Bảo Nhi không quan tâm lắm nói.
“Cha không nói cậu chủ Bình, cha muốn nói tới…”
Đương nhiên là tổng giám đốc Tô muốn nói tới Lâm Vân.
Nhưng ông ta nói được nửa, lập tức im miệng, bởi vì Lâm Vân từng nói với ông ta, bảo ông ta đừng để lộ thân phận của mình với Tô Bảo Nhi.
“Là ai vậy?” Tô Bảo Nhi nhìn về phía tổng giám đốc Tô.
“Thôi, vẫn nên nói chuyện khác với con thì hơn.” Tổng giám đốc Tô nói.
Im lặng một lát, tổng giám đốc Tô nói tiếp:
“Bạn trai của con tên Lâm Vân đúng không?”
“Cha, có phải là cha lại muốn nói, anh ấy là con nhà nghèo, không xứng với con, bảo con rời khỏi anh ấy đúng không? Lỗ tai của con đã nghe tới mức mọc kén rồi.” Tô Bảo Nhi bĩu môi nói.