Anh ấy mới ở tuổi đôi mươi, chính là độ tuổi thanh niên trẻ tuổi nhiệt huyết.
Nếu có thể trở thành thư ký của anh ấy và ở bên anh ấy thường xuyên một thời gian dài, nói không chừng có thể cùng anh ta phát sinh chút gì đó, và sau đó trở thành người phụ nữ của anh ấy!”
Một cô gái mặc váy đen khác cũng nói: “Nếu tôi có thể trở thành thư ký của anh ấy, tôi nhất định sẽ thường xuyên dụ dỗ anh ấy! Tôi không tin anh ấy có thể chịu đựng được!” “Đúng, đúng!” Các cô gái gật đầu.
Sau khi tất cả thảo luận tới đây, đều tỏ vẻ rất khao khát.
Khao khát có thể cùng chủ tịch Tỉnh Xuyên xảy ra chút gì đó, sau đó trở thành người phụ nữ của chủ tịch Tỉnh Xuyên, vậy họ sẽ được phất lên như diều gặp gió rồi.
Chính vì vậy mà trong lòng họ càng âm thầm củng cố suy nghĩ này.
Nhất định phải giành được vị trí này!
Chỉ tiếc là họ không biết vào lúc này, người mà họ đang nói đến đang đứng cùng họ trong thang máy
Lâm Vân sau khi đã nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, không thể không nở một nụ cười khổ Lâm Vân không ngờ tới, bọn họ đều đang đưa ra chủ ý để câu dẫn mình như vậy? “Những người đẹp thân mến, tôi nghĩ các cô nên đập tan ý nghĩ này đi.” Lâm Vân cười nói.
“Liên quan gì đến anh, thằng điên!” Người phụ nữ tóc đỏ trừng mắt nhìn Lâm Vân.
“Đúng vậy, liên quan gì đến anh!” Một số phụ nữ khác cũng đồng ý.
“Được được được, việc không liên quan đến tôi.” Lâm
Vân cười cười, không nói thêm.
Lúc này, cửa thang máy mở ra, những cô gái này lần lượt bước ra khỏi thang máy.
Sau khi bọn họ ra khỏi thang máy, Lâm Vân ấn nút tầng cao nhất, trực tiếp lên tầng cao nhất.
Phòng họp nhỏ của công ty.
Đây là nơi để kiểm tra lại ngày hôm nay.
“Tại sao mới có sáu người đến, một người nữa sao vẫn chưa đến?” Người chủ khảo cau mày nhìn đồng hồ, 8 giờ 1 phút.
Lúc này, một cô gái mặc bộ trang phục chuyên nghiệp thở hổn hển chạy tới.
Cô gái ăn mặc chuyên nghiệp này chính là cô gái đã nhường cho Lâm Vân vào thang máy trước đó, cô ấy tên là Phan Tiểu Ngọc.
Khi Phan Tiểu Ngọc vừa bước vào cửa, một cây chổi đã đặt ở cửa, chắn ngang đường.
Sáu người phụ nữ thi lại trước đó, khi vào cửa đều trực tiếp bước qua cây chổi.
Phan Tiểu Ngọc khi nhìn thấy cây chổi nằm ngang trên mặt đất, cô cúi xuống không chút suy nghĩ nhặt cây chổi đặt qua một bên.
“Phập!”
Ngay khi Phan Tiểu Ngọc cầm chổi lên, cánh cửa đột ngột đóng lại.
“Này, cô làm gì vậy!” Người chủ khảo vội vàng bước tới, còn hét lên một tiếng.
“Tôi…!tôi nhìn thấy một cây chổi chắn ngang đường ở đây, nên tôi…!tôi muốn nhặt nó lên.” Phan Tiểu Ngọc nói một cách yếu ớt.
“Tôi nói sao cô lại thích lo chuyện bao đồng thế, cái chối này là do tôi dùng để đề cửa, bây giờ thì tốt rồi, cửa bị khóa lại rồi, tôi không có chìa khóa, còn phải gọi đồng nghiệp tới mở cửa!” Người chủ khảo bực bội nói.