Lâm Vân vỗ vai anh ta.
“Anh Vân hãy yên tâm đi, Phạm Mạnh Cường tôi xuất thân từ cấp bậc thấp, tôi hiểu rất rõ những vất vả của nhân viên bề dưới phải chịu, tôi cũng ghét nhất loại chủ quản ý mạnh hiếp yếu đó” Phạm Mạnh Cường đảm bảo nói.
Phạm Mạnh Cường dừng lại một lúc, rồi nhoẻn miệng cười nói: “Anh Vân, lúc nãy khi nhìn thấy anh xử lý chủ quản Trung và Huỳnh Thiếu đến nỗi hai người đó còn không dám có chút phản kháng nữa, đừng nói là tôi nhìn sướng đến như thế nào rồi, hì hì” “Nếu như sau này công ty lại xuất hiện những cấp bề trên có hành vi không tốt như vậy, anh có thể lén báo cáo với tôi bất cứ lúc nào.
Lâm Vân nói.
“Không có vấn đề thưa anh Vân.” Phạm Mạnh Cường đảm bảo gật đầu.
Sau khi bổ nhiệm Phạm Mạnh Cường, Lâm Vân tiếp tục tiến về phía trước, cuối cùng dừng lại trước mặt Huỳnh Gia Đông, anh trai của Huỳnh Tuệ Mẫn.
“Cậu chủ cậu chủ Vân”
Huỳnh Gia Đông là nhân viên bảo vệ của công ty, giờ đang lo sợ mà chào hỏi Lâm Vân.
Huỳnh Gia Đông củi đầu, cũng không dám nhìn thắng vào Lâm Vân, đồng thời trong lòng anh ta thấp thỏm không yên, cả người đều căng thẳng không thôi.
Huỳnh Gia Đông nằm mơ cũng không ngờ rằng Lâm Vân lại là cháu trai ruột của người giàu có nhất Tây Nam, là cậu chủ của cả tập đoàn Tỉnh Xuyên này.
“Cậu chủ Vân, trước đó chúng ta có chút hiểu lầm, vẫn mong…!vẫn mong là cậu chủ Vân đừng để trong lòng” Khi Huỳnh Gia Đông nói chuyện, đôi môi khẽ run lên, có thể thấy được trong lòng anh ta đang căng thẳng như thể nào.
Anh ta chỉ là một nhân viên bảo vệ cấp thấp, thân phận của Lâm Vân đã đủ khiến anh ta cảm thấy áp lực rồi. . ngôn tình hài
“Hiểu lầm? Giữa chúng ta không có hiểu lầm.” Lâm
Vân xuôi tay.
Lâm Vân dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: “Nếu như ý anh chỉ về chuyện tôi với em gái của anh, thì tôi vẫn là câu nói đó, anh hãy yên tâm, tôi sẽ không giờ trò với em gái anh đâu”
Huỳnh Gia Đông nghe vậy, khuôn mặt nhất thời lộ ra vẻ không tự nhiên..
Huỳnh Gia Đông nhớ đến chuyện của buổi tối hôm trước khi Lâm Vân đến nhà anh ta, anh ta lại đi cảnh cáo Lâm Vân, nói là Lâm Vân không xứng với em gái của mình, bảo Lâm Vân đừng có đi giở trò với em gái mình, trong lòng anh ta lại cảm thấy rất xấu hổ.
Lúc đó làm sao anh ta biết được, Lâm Vân chính là cháu trai ruột của Liễu Chí Trung chứ?
Nếu như lúc đó anh ta biết được, anh ta sẽ không những không cảnh cáo Lâm Vân, mà sẽ còn cố hết sức đi tác thành em gái mình với Lâm Vân rồi.
“Cậu chủ Vân, tôi…tôi không có ý đó.
Nếu như cậu có ý với em gái tôi, bây giờ tôi sẽ giơ hai tay tán thành.
Huỳnh Gia Đông cười nói.
“Huỳnh Gia Đông, tôi thực sự không có ý đó với em gái anh, hiểu không?” Lâm Vân rất nghiêm túc nói.
Sau khi Lâm Vân nói xong những lời này, liền tiếp tục đi về phía trước.
Không cùng chỉ hướng khó có thể đi chung với nhau.
Quan niệm không giống nhau, dù có nói nhiều thêm một lời đi nữa cũng đều là dư thừa.