Mục lục
Đỉnh Cấp Thần Hào
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôn Thiện Nhân làm buôn bán, vốn là sản nghiệp không đàng hoàng, tuy tiền tới tay nhanh, nhưng cũng dạo chơi bên cạnh pháp luật.

Trên đường tới quán karaoke, Lâm Vân đã gọi điện dặn dò chuyện này, còn chứng cứ Tôn Thiện Nhân làm việc phạm pháp, chỉ cần anh muốn biết, có thể tìm được cả đống.

“Anh Thiên, em…!Em cầu xin anh! Anh tha cho em đi Em không muốn bị bắt! Em không muốn vào tù

Dưới sợ hãi, Tôn Thiện Nhân trực tiếp quỳ trên đất, ôm lấy chân Lâm Vân cầu xin

Tôn Thiện Nhân biết, đối mặt với Lâm Vân thân phận bối cảnh khủng bố như vậy, anh ta muốn trốn được một kiếp, ngoại trừ cầu xin tha thứ ra, thì không còn bất cứ biện pháp nào.

Mọi người thấy Tôn Thiện Nhân quỳ trên đất, đều thổn thức không thôi, mới đầu Tôn Thiện Nhân là người phát đạt nhất ở trong mắt bọn họ, nhận được nịnh bợ và lấy lòng của mọi người.



Tôn Thiện Nhân cũng có đường làm quan vô cùng rộng mở.

Mà bây giờ, Tôn Thiện Nhân đã quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, chật vật không chịu nổi! “Tha cho cậu sao? Lúc cậu học trung học, có nghĩ tới việc tha cho chúng tôi không? Chúng tôi cầu xin cậu đừng bắt nạt chúng tôi, cậu đã làm thế nào, chẳng lẽ cậu quên rồi sao?” Lâm Vân lạnh lùng nói.

Sau khi Lâm Vân nói xong, lập tức đá Tôn Thiện Nhân ra xa.

Đối với loại người cặn bã, xấu xa như Tôn Thiện Nhân, Lâm Vân tuyệt đối không có khả năng tha thứ cho anh ta.

Lúc này, cửa phòng VIP mở ra, mấy người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát xông vào, trực tiếp dẫn Tôn Thiện Nhân còn có Kiều Thanh Bình, Triệu Tiến Minh rời đi.

Nhìn bọn họ bị đưa đi, Lâm Vân có cảm giác vui sướng không thể nói rõ, những nhục nhã mình phải chịu lúc học trung học, cuối cùng bây giờ cũng được báo, những khuất nhục lúc trước, cuối cùng cũng được làm dịu.

Còn cái gì mà hiên ngang lẫm liệt, cái gì mà giả nhân giả nghĩa, con mẹ nó đi hết đi.

Lâm Vân dám nói mình không phải người xấu, nhưng tuyệt đối không phải người tốt.



Người từng có ân với mình, Lâm Vân tuyệt đối sẽ không quên.

Nhưng người từng có thù oán với mình, Lâm Vân cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Nếu bây giờ phát đạt rồi, Lâm Vân muốn trả hết ân oán.

“Được lắm! Thật sự tốt quá!”

Cao Gia Hưng thấy đám Tôn Thiện Nhân bị bắt, cũng kích động khen hay.

Chuyện vui vẻ nhất trên thế giới này là được tận mắt nhìn thấy kẻ thù mình hận nhất xong đời.

“Đúng vậy! Thật sự tốt quá rồi!”

Rất nhiều bạn học trong lớp cũng khen hay, bọn họ có người vì phụ họa, cũng có người trầm trồ khen ngợi phát ra từ tận đáy lòng.

Dù sao một số bạn học ở đây, có không ít người từng bị Tôn Thiện Nhân bắt nạt, lúc trước bọn họ đi lấy lòng Tôn Thiện Nhân là vì tiền đồ, thực ra bọn họ cũng hy vọng thấy loại lưu manh như Tôn Thiện Nhân gặp xui xẻo.

Cho nên bọn họ cũng coi như khen ngợi từ tận đáy lòng.

Lâm Vân nhìn mấy bạn học này xong, không nhịn được lắc đầu.

Bọn họ nhìn thấy Tôn Thiện Nhân phát đạt, mấy người từng bị Tôn Thiện Nhân bắt nạt cũng phải đi lấy lòng Tôn Thiện Nhân, hiện giờ thấy Tôn Thiện Nhân xong đời, lại khen hay, đây gọi là gió chiều nào theo chiều đó.

Ngay sau đó, Lâm Vân quay đầu nhìn về phía Cao Gia Hưng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK