Lưu Ba nói tiếp: “Lâm tổng, sau khi chúng ta ngừng hợp tác với công ty vật liệu xây dựng Hông Đạt, chúng ta cân phải chọn một công ty vật liệu xây dựng mới để thay thê vào. Không biết Lâm thiếu có yêu cầu hay đề xuât gì không?”
“Tôi tin anh, anh cứ liệu mà làm thôi.”
Lâm Vân nói.
“Lâm thiêu, ngài yên tâm, tôi sẽ chọn công ty có giá cả phù hợp, vật liệu tốt.” Nhìn thây Lâm Vân tin tưởng mình như vậy, Lưu Ba đương nhiên tỏ ra rất vui.
Cửa khách sạn.
Mập, bạn tốt của Lâm Vân, vui vẻ đến cửa khách sạn.
Hôm qua Lâm Vân có nói nếu Mập muôn đên tiệc rượu thì cứ đến, tất nhiên Mập sẽ đến đề được mở rộng tầm mắt.
“Thưa ngài, hãy chờ một chút.”
Mập vừa đến cửa đã bị hai nhân viên bào vệ chặn lại, họ thấy Mập ăn mặc rất bình thường, dường như không có khả năng đên khách sạn Thanh Văn sử dụng dịch vụ vậy.
“Tôi đến đây để tham gia điệc rượu của tập đoàn Hoa Đỉnh, có chuyện gì vậy? Có vấn đề gì không?” Mập nhìn hai nhân viên bảo vệ.
“Thưa ngài. Nếu ngài đến đây để tham gia tiệc rượu, xin vui lòng xuất trình thư mời:” Hai nhân viên bảo vệ nói.
“Thư mời à? Tôi được chủ tịch của công ty nhánh Thanh Dương của tập đoàn Hoa Đỉnh này mời băng miệng, nên không có thư mời.” Mập nói.
*Xin lỗi, nếu không có thư mời thì không vào được!” Hai nhân viên bảo vệ chặn đường.
“Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi được chủ tịch mời miệng! Nếu anh không tin, anh có thê đi hỏi.” Mập bắt lực.
Hai nhân viên bảo vệ không tin mà còn cười, như thê họ vừa nghe thấy một trò đùa vô cùng nực cười.
Lúc này, giám đốc tiền sảnh đi tới.
“Làm sao vậy? Òn ào như thế còn ra gì nữa hả?”
“Giám đốc, cậu này nói cậu ây đến tham gia tiệc rượu của tập đoàn Hoa Đỉnh, nhưng không có giây mời. Cậu ấy nói là được chủ tịch tập đoàn Hoa Đỉnh mời miệng.” Hai nhân viên bảo VỆ nói.
Mập gật đầu: “Đúng vậy, chủ tịch.
bằng lời mời n đến. Tôi là bạn tốt của cậu ây.”
Giám đốc tiền sảnh liếc nhìn Mập rồi cười: “Cậu nói cái gì? Chủ tịch chỉ nhánh Hoa Đỉnh mời miệng cậu hả?
Cậu là là bạn tốt của chủ tịch chỉ nhánh Hoa Đỉnh sao?”
*Ừ!” Mập lại gật đầu.
“Cu mập, cậu đừng có đùa nữa, cậu như vậy mà là bạn của chủ tịch chi nhánh của Hoa Đỉnh hả? Đi mà soi gương coi thử cậu là cái thá gì. Tôi nghĩ cậu chỉ muôn vào tiệc rượu ăn uông chùa thôi!” Giám đốc tiền sảnh chê nhạo.
Mập đỏ mặt, bị xem thường thế này, dĩ nhiên Mập rất khó chịu rồi.
Nếu là trước đây, Mập chỉ có thể chịu đựng việc bị xem thường.
Nhưng lần trước Lâm Vân đã có nói, sau này ai dám xem thường bọn họ, cứ việc chồng lại, có Tuyên gì Lâm Vân sẽ giải quyết. £ Nghĩ đến đây, Mập trực tiếp ngắng đậu lên nói: “Không mặc hàng hiệu nổi tiếng thì có đáng bị ông xem thường không? Tôi nói rồi, đừng có dùng mắt chó mà xem thường người khác!”
Giám đốc tiền sảnh bỗng nhiên nhíu mày: “Cậu gọi tôi là chó”? Con mẹ nó, cậu muốn chêt sao?”