Lần thi đấu quyền anh ngầm này, Lâm Vân thắng được 12600 tỷ, trở thành người thắng đậm nhất trong lần thi đấu này.
Thời điểm Lâm Vân vào sân là năm giờ hơn, hiện tại đã gần đến chín giờ tối, lúc ra sân trời đã tối hoàn toàn.
“Anh Thiên, nhà họ Chu sẽ đến trả thù sao?” Độc Nha nói.
“Nếu là tên họ Chu ngu xuẩn kia, anh ta nhất định sẽ lập tức phái người đến báo thù, chẳng qua cha của anh ta không phải kẻ ngu. Tôi nghĩ ông ta có thể xử lý mọi chuyện một cách cẩn thận hơn, chí ít trước khi bọn họ điều tra ra tôi là ai, tuyệt đối sẽ không dám làm gì tôi đâu.” Lâm Vân lạnh nhạt nói.
Tại phòng điều trị của đài quyết đấu, Lâm Vân bỏ ra một khoản tiền, đút lót mấy tên trông coi gác cổng. Sau khi hối lộ thành công, anh gặp được võ sĩ Thiết Quyền tại phòng điều trị.
Dù sao hôm nay Lâm Vân đến đây với mục đích chủ yếu là để mời chào nhân tài. Người tên Thiết Quyền này, mặc dù bị Hắc Quả Phụ đánh bại, nhưng anh ta có thực lực là chuyện không thể nghi ngờ, Lâm Vân có ý muốn mời chào anh ta.
“Cái này… đây không phải là Kỵ Sĩ Mặt Nạ hay sao!”
Sau khi ba người Lâm Vân đến gần, Thiết Quyền liếc mắt một cái liền nhận ra Thạch Hàn.
“Kỵ Sĩ Mặt Nạ, cậu vậy mà có thể đánh bại Hắc Quả Phụ kia, Thiết Quyền tôi đây thật sự là bội phục đến cực điểm!” Thiết Quyền vội vàng chắp tay chào Thạch Hàn.
Người như Thiết Quyền từ trước đến nay kính nể nhất là người mạnh hơn chính mình. Cho nên thái độ của anh ta rất tôn kính.
“Người anh em Thiết Quyền đây quá khen, vết thương của cậu như thế nào rồi?” Thạch Hàn chắp tay nói.
“Đa tạ người anh em đã quan tâm, một chút vết thương ngoài da mà thôi, không có gì đáng ngại, Hắc Quả Phụ kia cũng coi như nương tay, không ra đòn chí mạng, nếu không tôi đã sớm mất mạng rồi.” Thiết Quyền nói. Thạch Hàn gật đầu. Dừng một chút, Thạch Hàn tiếp tục nói: “Đúng rồi Thiết Quyền, tôi tên Thạch Hàn, Kỵ Sĩ Mặt Nạ chỉ là tên tôi tùy tiện đặt lúc lên sân thi đấu, còn đây là anh Thiên, sếp của tôi.”
“Vị này không phải là… là vị khách thần bí luôn bao trọn phòng VIP số 5 kia sao?” Thiết Quyền kinh ngạc nhìn về phía Lâm Vân.
“Không sai, chính là tôi.” Lâm Vân khẽ cười nói.
Dừng một chút, Lâm Vân tiếp tục nói: “Thiết Quyền, tôi xin phép tự giới thiệu bản thân một chút, tôi là Lâm Vân, ông ngoại của tôi là Liễu Chí Trung. Giờ thì đi thẳng vào vấn đề. Bây giờ tôi muốn tự mình xây dựng sự nghiệp, cần rất nhiều sự giúp đỡ, cho nên thật lòng muốn mời anh về giúp sức cho tôi.”
Lâm Vân đã thành tâm muốn mời chào thì đương nhiên là cần phải thẳng thắn thân phận, bối cảnh, tình huống hiện tại của mình với đối phương.
“Hóa ra cậu là cháu ngoại của Liễu Chí Trung, cậu cư nhiên khiêu chiến Chu Tuấn, chẳng những hạ thấp được danh tiếng của tên đó, còn làm anh ta thua 5250 tỷ. Không nói dối cậu, tôi kỳ thật không ưa gì cái tên họ Chu ngang ngược càn rỡ kia, hôm nay thấy tên đó ăn đau khổ, tôi thật sự cảm thấy rất đã đó.” Thiết Quyền nhếch miệng cười nói.
“Ha ha. Cái tên họ Chu đấy xem ra cũng không phải là kẻ tốt lành gì cho lắm.” Lâm Vân vừa cười vừa nói.
Hôm nay tại phòng ăn, anh ta vừa tiến đến liền tự cao tự đại, ăn một bữa cơm đều muốn thanh tràng, muốn để tất cả mọi người cuốn gói ra ngoài, nếu mà đánh giá thì loại người này chính là một gã đại thiếu gia phách lối.