“Không thành vấn đề cậu chủ Lâm!”
Sau khi Băng Di nghe xong những lời Lâm Vân nói, nét mặt hài lòng đồng ý, sau đó càm tờ chi phiếu 10 triệu trên bàn.
Kỹ nữ vô tình, người phụ nữ như Băng Di, đừng xem chỉ cô ấy là bạn tốt của Lê Văn Hải, nhưng trong mắt cô ấy chỉ có tiền, có cái gì là tình thật?
Khoản tiền lớn như vậy trước mặt, cô ấy đương nhiên là chọn tiền rồi.
30 triệu!
Cô ấy lấy khoản tiền này, đủ để tự mở một quá bar do mình làm chủ rồi.
Sau khi Lâm Vân đưa cho Băng Di một chiếc máy ghi âm, lập tức rời khỏi quán bar.
Tiếp theo đây, Lâm Vân chỉ cần chờ đợi, chờ đợi Băng Di lấy được thông tin, ghi âm lại, chuyện này coi như thành công.
Sau khi rời khỏi quán bar.
“Anh Vân, Băng Di này có thể thành công không?” Cô Lang lo lắng hỏi.
“Tôi cũng không biết, hi vọng có thể thành công.” Lâm Vân nói.
Dù sao cách này, không thể đảm bảo 100% thành công được.
Chiều ngày thứ 2, Lâm Vân nhận được cuộc gọi đến từ Băng Di.
“Cậu chủ Lâm, thứ anh muốn, đã có rồi, có cần tôi mang qua cho anh không?” Trong điện thoại truyền đến giọng của Băng Di.
“Ồ. Cô thành công rồi à?” Lâm Vân hơi ngạc nhiên.
“Đúng vậy, hôm qua anh vừa đi thì Lê Văn Hải đến tìm tôi, sau đó tôi thành công lấy được tin tức từ anh ta.” Băng Di cười nói.
“Được, vậy tôi sẽ đến ngay!” Lâm Vân đáp.
…
Quán bar Hero.
Sau khi Lâm Vân đến quán bar, Băng Di đã đứng ở cửa đợi anh.
Chị Băng đưa Lâm Vân vào trong phòng riêng.
“Cậu Lâm, bản ghi âm chính là ở đây.” Băng Di đưa bút ghi âm cho Lâm Vân.
Lâm Vân vội vàng mở bản ghi âm ngay.
Nội dung của bản ghi âm như sau:
Chị Băng dò hỏi: “Cậu Lê, nghe nói gần đây có một người tên Lâm Vân muốn tranh giành quyền thừa kế tập đoàn với cậu. Nghe nói cái người tên Lâm Vân này rất tài giỏi, có thật không?”
“Anh ta thì giỏi giang con khỉ gì, còn không phải bị tôi chơi cho một vố sao.” Giọng điệu kiêu ngạo của Lê Văn Hải phát ra từ bút ghi âm.
“Tôi không tin đâu! Nghe bảo anh ta vớ được cô Chu Ân.” Băng Di nói.
“Vậy thì đã làm sao, chỉ cần ông đây giở trò một chút, thì mọi nỗ lực của hắn trở thành công cốc ngay thôi, còn phải khiến hắn xin lỗi tôi trước mặt mọi người ở phòng hội nghị.” Lê Văn Hải vô cùng đắc ý nói.
“Ồ. Cậu Lê định dùng cách nào thế? Nói tôi nghe thử xem nào.” Băng Di truy hỏi.
“Chuyện này…à… tôi..tôi không nói đâu.” Lê Văn Hải ngập ngừng.
“Thôi mà, cậu Lê cậu nói đi mà, tôi cũng muốn nghe kế hoạch hoàn hảo của cậu mà. Chỉ cần cậu nói, tôi sẽ đồng ý yêu cầu biến thái lần trước mà cậu nói.” Bút ghi âm phát ra giọng nói yêu kiều của Băng Di.