Bởi vì đối với chức vụ người thừa kế tập đoàn Tỉnh Xuyên mà nói, những thứ ông cho đều chỉ là giọt nước tràn ly mà thôi.
Lâm Mộc Thanh cũng ngây người ra nhìn Lâm Vân.
Cuối cùng cô ấy cũng đã hiểu sao Lâm Vân lại có lòng tin để thách thức với Lâm Hải Huy, thậm chí với cả các trưởng bối của nhà họ Lâm.
Cuối cùng cô ấy cũng hiểu, sao Lâm Vân lại tặng cô một chiếc xe thể thao trị giá mười tỷ mà không thèm chớp mắt lấy một cái.
“Người thừa kế của Tỉnh Xuyên sao?” Lâm Hải Huy nhắm mắt lại, vẻ mặt tràn đầy tuyệt vọng.
Anh ta biết, Lâm Vân là người thừa kế của Tỉnh Xuyên, đây là một sự tồn tại đáng sợ mà anh ta không thể sánh được.
Cuối cùng anh ta vẫn thua Lâm Vân.
Hơn nữa còn thua thảm hại.
Lần chúc thọ thứ tám mươi của ông cụ Lâm, từ đầu đến cuối đều trong hoàn cảnh bất ngờ như vậy.
Bởi vì để chào đón nhóm ông chủ lớn, nhân vật lớn này, các trưởng bối của nhà họ Lâm, đều chạy đến gãy chân trong bữa tiệc.
Có thể có nhiều nhân vật tai to mặt lớn đến như vậy, đương nhiên nhà họ Lâm cảm thấy vô cùng có thể diện.
Đứng nói đến nhà họ Lâm, mà đối với cả cái huyện Kiến Nghiệp này mà nói, có thể tập hợp được nhiều các lãnh đạo lớn như vậy cũng một lúc, thậm chí Liễu Chí Trung cũng đích thân đến, cũng đủ để ghi vào sử sách của huyện Kiến Nghiệp này. .
||||| Truyện đề cử: Hôn Nhân Hợp Đồng - Yêu Em Thật Lòng |||||
Sự việc này chắc chắn sẽ trở thành một truyền kỳ được người huyện Kiến Nghiệp bàn tán xôn xao.
Buổi tối, sau khi tất cả các khách mời đã rời đi.
Trong nhà lớn của nhà họ Lâm.
Tất cả người nhà họ Lâm đều tập hợp đầy đủ.
Thân là tiểu bối, vậy mà lúc này Lâm Vân lại được ông Lâm sắp xếp chỗ ngồi cùng vị trí với ông, ngồi ngang hàng cùng với ông Lâm.
Tuy nhiên nhà họ Lâm không có ai dám có bất kỳ ý kiến nào cả.
Dựa vào thân phận của Lâm Vân, tuyệt đối có tư cách để ngồi ở vị trí này.
Đôi mắt Lâm Vân hơi híp lại, anh liếc nhìn xuống dưới một vòng.
Ánh mắt Lâm Vân nhìn đến đâu, cho dù là bác cả, bác hai, cô, cô nhỏ và các trưởng bối, còn có Lâm Hải Huy, Lâm Hải Quang và các tiểu bối khác, đều cúi đầu xuống không dám nhìn Lâm Vân.
“Lâm Hải Huy, Lâm Hải Quang. Ông cảm thấy, các cháu phải cho Lâm Vân một lời xin lỗi.” Ông Lâm đột nhiên nói.
Sau khi hai người bị gọi tên, đều đứng dậy.
“Em họ Lâm Vân, bọn anh… Bọn anh xin lỗi, ly rượu này kính cậu.”