Mẹ của Như Tuyết đang ngồi trên giường xem tivi.
“Bác gái, gần đây bác thế nào rồi?” Lâm Vân cười tươi chậm rãi tiến vào phòng bệnh.
Hiện giờ Lâm Vân tới, là muốn lén thăm mẹ của Như Tuyết, nhìn xem bà ấy khôi phục sau khi phẫu thuật thể nào rồi.
“Là Lâm Vân tới à, gần đây khôi phục rất tốt.” Mẹ Như Tuyết cười đáp.
Im lặng một lát, mẹ Như Tuyết cười tít mắt hỏi: “Sao gần đây cháu không cùng tới với Như Tuyết, hai đứa.
Không phải là cãi nhau đấy chứ?” “À, không có.
Lâm Vân hơi xấu hổ sở mũi.
Đúng lúc này, bên ngoài phòng bệnh có một bóng dáng xinh đẹp đi vào.
Lâm Vân quay đầu nhìn, hóa ra là Như Tuyết.
“Như Tuyết.” Lâm Vân nhìn thấy Như Tuyết xong, lại càng xấu hổ hơn.
Lâm Vân lên tới đây thăm mẹ Như Tuyết, chính là vì không muốn gặp Như Tuyết.
Lúc Như Tuyết nhìn thấy Lâm Vân, trong mắt cô ấy lóe lên chút vui sướng, nhưng nhanh chóng biến thành mất mát..
“Chủ tịch Lâm, cậu bận rộn nhiều việc như vậy, không cần phiền cậu đặc biệt đến thăm mẹ tôi đâu.
Như Tuyết cắn môi nói.
“Như Tuyết, cậu nói gì thế, chúng ta là bạn mà.” Lâm Vân gượng cười nói.
“Chủ tịch Lâm, tôi…!Tôi thật sự không trèo nổi cậu Như Tuyết vẫn cắn môi như cũ.
Nhìn ra được, trong lòng Như Tuyết chắc chắn đang rất giãy dụa, rất khó chịu.
Lâm Vân nhìn thấy bộ dạng này của Như Tuyết, thật sự ước gì có thể xông lên ôm lấy cô ấy.
Nhưng mà Lâm Vân nghĩ tới chuyện của mình và Tô Bảo Nhi, vẫn nhịn xuống.
“Bác gái, cháu thấy bác khỏe mạnh, cháu yên tâm rồi, vậy cháu không quấy rầy bác nghỉ ngơi nữa.” Sau khi Lâm Vân nói xong, liền xoay người rời đi.
Lâm Vân sợ tiếp tục ở lại, sẽ không kìm nén được cảm xúc của mình.
“Như Tuyết, con nhanh tiễn Lâm Vân thay mẹ đi.
Mẹ Như Tuyết vội vàng nói.
Như Tuyết do dự một lát, vẫn lựa chọn tiền Lâm Vân ra ngoài.
Sau khi ra cửa.
“Lâm Vân, là tôi quá vô dụng, cậu…!Sau này cậu cố gắng đừng nói chuyện với tôi có được không.
Tôi vừa nghe cậu nói chuyện với tôi, tôi…!Tôi sẽ không khống chế nổi cảm xúc của mình.
Vành mắt của Như Tuyết đỏ lên, môi cũng đang run nhè nhẹ, hai tay thì nắm chặt lại.
Nghe thấy lời Như Tuyết nói, nhìn bộ dạng này của Như Tuyết, sao trái tim của Lâm Vân không phải như bị dao cứa?
Lâm Vân im lặng một lúc lâu, mới ngẩng đầu nhìn
Như Tuyết, nói: “Như Tuyết, rất xin lỗi, tôi đi đây!”
Sau khi nói xong, Lâm Vân trực tiếp xoay người đi ra khỏi biệt thự.