“Nhóc con, con mẹ nó, cậu muốn chết mài”
“Bóp!” Giám đốc tiền sảnh tức giận tát thăng vào mặt Mập.
Một cái tát trời giáng vào mặt Mập, Mập không kịp tránh đi, cậu ta không ngờ răng tên giám đốc tiền sảnh này lại thực sự ra tay với mình.
“Ông… Ông đánh tôi?” Mập che mặt trừng ông ta.
Giám đốc tiên sảnh tự đặc nói: “Tôi đánh cậu đó, dám mãng ông đây, sao không nhìn thử coi cậu là thứ gì đi.
Hai người ném cái thứ hôi hám này ra ngoài cho tôi!”
Giám đốc tiền sảnh vẫy tay với hai nhân viên bảó vệ bên cạnh.
Nghe xong, hai nhân viên bảo vệ bước tới nhâc Mập lên.
“Ông… Ông. chờ đó ông đánh tôi, tôi nhật định sẽ bắt ô ông phải trả giá!”
Mập tức giận chỉ vào giám đốc tiền sảnh.
“Được, tôi sẽ đợi!” Giám đốc tiền sảnh chế nhạo.
Giám đốc tiền sảnh đã gặp vô số người, ông ta tự cho răng, ông ta chỉ nhìn một cái cũng có thê biết được thân phận ‹ của đôi phương như thế nào, cho rằng Mập là một kẻ nghèo hèn, thấp kém dễ bị ức hiếp nên không SỢ.
Sau khi bị hai nhân viên bảo vệ ném ra ngoài, Mập trực tiếp lầy điện thoại ra, bằm goi số của Lâm Vân…
Trong phòng chờ VỊP.
“Cái gì? Cậu bị đánh ở cửa khách sạn?” Lâm Vân kinh ngạc đứng lên khỏi chỗ ngồi.
“Được rồi, đừng lo, bây giò mình xuống lầu liền đây!” Lâm Vân nói vào điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại.
Vẻ mặt Lâm Vân u ám, anh em mình đến tham gia tiệc rượu của mình lại bị đánh ngay ở cửa, hung hăng quá rôi đó?
“Lâm thiếu, xảy ra chuyện gì?” Lưu Ba vội vàng hỏi.
“Bạn của tôi bị giám đốc khách sạn đánh ở cửa khách sạn!” Lâm Vân lạnh lùng nói.
“Cái gì?” Lưu Ba cũng kinh ngạc, đây là chuyện lớn.
“Lưu Ba, đi theo tôi!”
Lâm Vân đi thẳng ra ngoài.
Lựu Ba nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề, hắn nhanh chóng đi theo ra ngoài.
Cửa khách sạn.
Mập bị ném ra ngoài, lại quay lại đứng ở cửa.
Vị giám đốc tiền sảnh vẫn đứng ở cửa không rời đi.
“Nhóc con, con mẹ mày, sao cậu còn dám trở lại? Còn muốn bị đánh nữa hả?” Giám đốc tiền sảnh chỉ vào Mập, kiêu ngạo hỏi.
“Câm miệng!”
Một tiếng hét dữ dội phát ra từ khách sạn.
Giám đốc tiền sảnh quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Vân cùng Lưu Ba.