“Được, coi như tôi xui đi!” Thúy Hằng vì có thể xuống xe, chỉ có thể lấy tiền trong túi ra.
“Đây là ba triệu rưỡi, tôi chỉ mang có bằng này tiền thôi, không có nhiều hơn.
Thúy Hằng ném tiền lên trên đài điều khiển.
“Thôi, coi như là giảm giá cho cô.”
Sau khi Lâm Vân nói xong, lúc này mới mở cửa xe ra.
Anh để người phụ nữ hám giàu Thúy Hằng này xuống
Lâm Vân lập tức không nhịn được bật cười.
Đây là kế hoạch Lâm Vân giáo huấn người phụ nữ hám giàu này thay em họ Hoàng Luân, khiến cô ta chủ động bỏ bạn trai đi theo mình, sau đó lại khiến mộng đẹp của cô ta mất đi.
Nếu Thúy Hằng không hâm giàu mà thật lòng yêu bạn trai của cô ta, cô ta sẽ không lên xe của Lâm Vân.
Muốn trách thì chỉ có thể trách cô ta hám giàu, mới có thể mắc muu.
Sau khi người phụ nữ hám giàu xuống xe, lập tức đi dọc theo con đường tiến về trước.
Người phụ nữ hám giàu Thúy Hằng rất tức giận, bởi vì bây giờ trên người cô ta không có một đồng.
Lúc trước đã trở mặt với bạn trai, bây giờ chắc chắn không thể quay lại được rồi.
“Brum!” .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi
2. Đại Sư Linh Châu
3. Năm Tháng Yêu Thương
4. Tôi Mắc Bệnh Chỉ Có Thể Nói Sự Thật
=====================================
Lâm Vân nhấn chân ga, lái xe tới trước mặt Thúy Hằng, sau đó hạ cửa kính xe xuống.
“Anh…!Anh còn muốn làm gì nữa?” Sắc mặt Thúy Hằng khó coi quay đầu nhìn về phía Lâm Vân.
“Cô thực sự tưởng rằng tôi hiếm lạ ba triệu rưỡi này của cô sao? Cô thực sự tưởng rằng tôi lái xe kiếm khách thật à? Vừa rồi tôi chỉ đùa giỡn với cô mà thôi.” Lâm Vân cười nói.
Sau khi nói xong, Lâm Vân lập tức ném ba triệu rưỡi ra ngoài, ném lên người Thúy Hằng.
Ngay sau đó.
“Brum brum!”
Cùng với tiếng động cơ gào rú, xe Lamborghini lập tức lái vụt đi, biến mất trong tầm nhìn, chỉ còn lại người phụ nữ hám giàu Thúy Hằng tức giận và mặt xám như tro tàn.
Lái xe Lamborghini, Lâm Vân gọi điện thoại cho Hoàng Luân, bày tỏ mình đã giáo huấn người phụ nữ hám giàu kia thành công.
Tất nhiên là Hoàng Luân cảm ơn Lâm Vân, cũng bày tỏ muốn bảo tin này cho em họ anh ta.
Lúc đi ngang qua một ngã tư đường đợi đèn xanh đèn đỏ, một ông cụ tóc bạc đầy đầu đột nhiên lao ra, leo lên trên nắp động cơ của Lâm Vân, dùng đầu đập vào xe của Lâm Vân.
“Người giả vờ bị đàm sao?” Lâm Vân nhưởng mày.
Xe này của Lâm Vân, đúng lúc không trang bị camera, gặp phải loại chuyện giả bị đâm này, thật sự khó mà nói,
Làm Vân trực tiếp mở cửa xuống xe.
“Tôi bảo này ông cụ, ông đã một đồng tuổi rồi, còn chạy ra ngoài giả bị đâm? Ông không sợ mình thực sự bị đâm chết à?” Lâm Vân nói.
“Cái gì mà giả bị đâm? Rõ ràng là cậu đâm trúng tôi.
Tôi thấy cậu là người có tiền, thời gian cũng rất quý giá, cho nên không bắt cậu đưa tôi tới bệnh viện, cậu cứ bồi thường cho tôi mấy chục triệu, để tôi tự tới bệnh viện khám là được.” Ông cụ nói,