Trước đây Lâm Vân không dám đắc tội với Trương Hỗ.
Nhưng bây giờ, Lâm Vân đã là cháu trai của người giàu nhất tây Nam, làm sao có thể sợ Trương Hổ?
Nếu thật sự làm Lâm Vân tức giận, hậu quả chắc chắn hắn sẽ không chịu nổi!
“Làm cho tao:chết khó coi sao? Chỉ bằng mày hả? Ha ha, tao muốn xem xem. Sau khi tao đánh mày, một thằng nhóc nghèo không tiên, không quyên như mày, thì làm sao có thể khiến tao chết khó coi!” Trương Hỗ liền xắn tay áo lên.
Mập nhanh chóng đứng trước mặt Làn Vân và tươi cười nói với Trương Hỗ: “Anh Hồ, hôm nay Lâm Vân bị sốt nên nó ăn nói bậy bạ. Tôi thay mặt nó xin lỗi anh. Xin ảnh Hỗ hãy bớt giận!”
“Xin cái con mẹ mày, cút khỏi đây!
Nếu không tao đánh mày luôn đó!”
Trương Hỗ tức giận đây Mập ra.
“Dừng lại!” Đúng lúc này, một giọng nói dịu dàng vang lên.
Lâm Vân nhìn thấy thì ra là lớp trưởng Vương Tuyết.
Vương Tuyết có vẻ ngoài thanh tú, nước da trăng trẻo, mái tóc đen dài, chiều cao khoảng 1 mét 65, dáng người rất chuẩn, mặc váy. hoa khiến người ta có cảm giác nhộn nhạo trong lòng.
Cô là hoa khối của lớp, được coi là hoa khôi của trường.
“Trương Hồ, đây là lớp học! Bây giờ là giờ học! Nếu cậu dám lộn xộn, tôi sẽ nói với giáo viên hướng dẫn!”
Vương Tuyết nói.
Lâm Vân cảm thấy hơi bát ngờ vì Vương Tuyết ra mặt, anh chẳng có bât kỳ quan hệ gì với Vương. Tuyết, hai người cũng chưa từng nói chuyện riêng với nhau, nhưng hình như cô đang giúp mình thì phải. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi
2. Đại Sư Linh Châu
3. Năm Tháng Yêu Thương
4. Tôi Mắc Bệnh Chỉ Có Thể Nói Sự Thật
=====================================
“Vương mỹ nhân, cậu muốn giúp.
thăng nhóc này sao? Cậu phải biết rất rõ là nhà nó nghèo. kiết xác, chẳng có gì xứng đáng đề cậu giúp đâu.”
Trương Hồ không vui nói.
Vương Tuyết căn đôi môi đỏ mọng: “Bởi vi gia cảnh nhà cậu ấy không tốt, mình là lớp trưởng thì càng không thể đề cho cậu bắt nạt cậu ấy!”
“Thật sao? Vậy mình lại muốn bắt nạt nói” Trương Hồ vẻ mặt kiêu ngạo.
Nói xong, Trương Hỗ đấm về phía Lâm Vân., “Lâm Vân, cần thận!” Mập hoảng sợ hét lên.
Sau khi nhìn thấy cảnh này, Vương Tuyết cũng lộ vẻ lo lắng.
Dưới cái nhìn của tất cả các bạn cùng lớp, Lâm Vân thoáng cái tránh khỏi năm đấm của Trương Hồ, sau đó câm cây bút trên bàn đâm mạnh vào vai Trương Hỗ.
“ÁI” Kèm theo tiếng hét thất thanh, cây bút trực tiệp đâm vào vai Trương Hỗ, máu chảy ra.
Nhìn thấy cảnh tượng này dọa cho các bạn học trong lớp biên sắc.
“Thật tàn nhẫn! Cậu ta ra tay quá nhẫn tâm!”
“Cậu ta còn dám làm cho Trương Hồ bị thương! Chẳng lẻ cậu ta không biết gia cảnh nhà Trương Hỗ sao? Không muôn sông nữa sao?”
Các bạn học cảm thấy I Lâm Vân của trước đây là một quả hồng mềm, cho nên không ai nghĩ. răng Lâm Vân lại dám ra tay tàn nhẫn như vậy!
Ngay cả chính Trương Hồ cũng không ngờ răng Lâm Vân lại dám ra tay với mình.