Mục lục
Đỉnh Cấp Thần Hào
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cứ làm theo lời tôi nói đi!” Lâm Vân híp mắt nói.

Anh Long và Trần Hạo gật đầu, sau đó lớn tiếng nói: “Các anh em, lên!” “Xông lên!”

Nhất thời, tất cả người của công ty vệ sĩ Tỉnh Xuyên, nhao nhao lấy gậy bên hông ra, xông lên đánh nhau với người của Khương Hùng Dũng.

Khương Hùng Dũng nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt lập tức thay đổi.

“Lâm Vân, bây giờ là ban ngày ban mặt, cậu biết hậu quả ngang nhiên sống mái với nhau là gì không?”

Nhiều người ngang nhiên liều mạng với nhau như vậy, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng, đây tuyệt đối là chuyện phía trên không thể dễ dàng tha thứ.



Khương Hùng Dũng đều không nghĩ tới, lá gan của Lâm Vân lại to như vậy, vậy mà ngang nhiên sống mãi với nhau.

“Ông Khương, chúng ta nên làm sao bây giờ?” Người đàn ông vạm vỡ đầu bóng loáng hỏi.

“Còn có thể làm gì chứ? Người khác đều đã xông lên, đương nhiên là phải chuẩn bị nghênh đón rồi!” Khương Hùng Dũng nghiến răng nói

Đúng lúc này, tiếng còi xe cảnh sát đột nhiên vang lên.

Hai bên vốn sắp đầu với nhau, nghe thấy giọng nói này, đều không hẹn mà cùng dừng lại.

Một chiếc xe SUV treo còi báo động, cùng với một chiếc xe Audi màu trắng, chậm rãi lái tới đỗ ở giữa sân.

Trên xe SUV đi trước, có một người đàn ông trung niên đi ra.

Người đàn ông trung niên này Lâm Vân quen, lần trước vào trong cục cảnh sát, là người đàn ông trung niên này tới xin lỗi mình, Lâm Vân nhớ rõ hình như ông ta học Lâm, tên là Lâm Thiện Dũng.



Ngay sau đó, Lâm Thiện Dũng bước nhanh tới trước xe Audi màu đen, rồi cung kính kéo cửa xe ra.

Một người đàn ông trung niên mặc âu phục, gương mặt uy nghiêm, khí độ bất phàm ra khỏi xe.

“Lâm Thiện Dũng, ông giải quyết đi.” Người đàn ông trung niên lạnh nhạt nói.

“Vâng.” Lâm Thiện Dũng cung kính gật đầu, sau đó chạy về phía Lâm Vân và Khương Hùng Dũng.

Lâm Vân biết Lâm Thiện Dũng có cấp bậc không thấp ở thành phố Bảo Thạnh, nhưng Lâm Thiện Dũng lại cung kính với người đàn ông trung niên mặc âu phục như vậy, như thế thân phận của ông ta nhất định rất cao.

Lúc này Lâm Thiện Dũng đã chạy tới.

“Hai vị, hai vị muốn làm gì thế? Hai người biết hậu quả liều mạng nghiêm trọng cỡ nào không?” Lâm Thiện Dũng vội vàng nói.

“Ông Lâm à, không phải là tôi muốn liều mạng, là cậu ta chủ động ra tay trước.” Khương Hùng Dũng vội vàng thanh minh.

Khương Hùng Dũng cũng thấy được người đàn ông trung niên mặc âu phục, ông ta tung hoành ở thành phố Bảo Thạnh hơn mười năm, đương nhiên biết người này là ai, ông ta cũng biết, người này là người có tiếng nói nhất ở thành phố Bảo Thạnh!

Khương Hùng Dũng thấy mọi người đến đây, ông ta càng không sợ hãi, ông ta không tin Lâm Vân dám ngang nhiên sống mái với ông ta trước mặt nhiều người như thế, hơn nữa quan hệ giữa ông ta và người này không cạn.

Lâm Thiện Dũng nghe thấy vậy, lập tức nhìn về phía

Lâm Vân.

“Cậu Lâm, cậu hãy hạ hỏa đi, có chuyện gì, chúng ta cùng ngồi xuống bàn bạc.” Lâm Thiện Dũng cười nói.

“Muốn bàn bạc sao? Vậy thì bảo ông ta dừng máy xúc lại, sau đó ngồi xuống bàn xem ông ta nên bồi thường cho cô nhi viện bao nhiêu tiền.” Lâm Vân lạnh giọng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK