Trong chớp mắt, mười mầy gã đàn ông mặc đồ đen đều bị đánh ngã xuống đất, đau đớn rống lên.
Trước mặt Độc Nha và Thạch Hàn, mười người áo đen này không có một chút cơ hội phản kháng nào.
Đương nhiên, hai người họ cũng nương tay, không ra đòn tử, những người này cùng lắm bị đánh cho tàn phế, chắc chắn sẽ không giết người.
Nếu như ra đòn tử, dựa vào thực lực hai người bọn họ, dễ dàng có thể lấy mạng bọn họ.
Gã đàn ông đeo dây chuyền vàng nhìn thấy người của hắn bị đánh ngã thì vô cùng sợ hãi.
Gã đàn ông đeo dây chuyền vàng cứ cho rằng đối phó với một kẻ hung hăn, dẫn theo mười mấy người là quá đủ, kết quả hắn ta không thể ngờ rằng lại có kết cục như thế này.
“Mày… Mày biết bọn tao là ai không? Bọn mày dám đánh bọn tao?” Tên đeo dây chuyền vàng sắc mặt xanh lét hét lên.
“Đương nhiên tao biết, mày không phải là người mà tập đoàn Lâm Thị phái đến sao?” Độc Nha cười lạnh nói.
“Tập đoàn Lâm Thị?” Lâm Vân ngồi trên ghế hơi giật mình.
Tập đoàn Lâm Thị, không phải là tập đoàn của ông nội Lâm Vân ư?
Chỉ là theo như Lâm Vân được biết thì ông nội của Lâm Vân đã không còn tham dự vào việc quản lý công ty, mà công ty do bác hai của Lâm Vân toàn quyền nắm giữ.
Lúc này, Độc Nha nhìn chằm chằm gã đàn ông đeo dây chuyền vàng nói:
“Quay về nói với chủ của mày là tao sẽ không dọn đi đâu!”
“Được đấy thằng chó, mày đợi đấy! Dám chống đối với tập đoàn Lâm Thị, nhất định mày sẽ tiêu đời!”
Sau khi gã đeo dây chuyền vàng hung hăng nói xong thì dẫn hơn mười người đàn ông áo đen khác bỏ đi với mặt mày xám xịt.
Sau khi những người này rời đi.
“Này người anh em, tài nghệ của anh rất tốt nha, không biết họ tên của người anh em đây là gì?” Độc Nha ngạc nhiên nhìn Thạch Hàn.
Vừa nãy Thạch Hàn ra tay, Độc Nha cũng nhìn thấy rõ mồn một.
Khi kẻ mạnh gặp phải kẻ mạnh, họ có cùng chí hướng nên muốn làm quen nhau.
“Quá khen rồi, anh cũng không tệ, à tôi tên Thạch Hàn.” Thạch Hàn chắp tay nói.
“Thật muốn có cơ hội múa vài đường với người anh em Thạch Hàn đây.” Độc Nha nói.
“Tôi cũng mong có thể có cơ hội này.” Thạch Hàn cười nói.
Độc Nha lại nhìn về hướng Lâm Vân.
“Chủ tịch Lâm, cảm ơn anh lúc nãy bảo Thạch Hàn giúp tôi. Nhưng mà, anh không nên giúp tôi, như thế chỉ khiến anh vướng vào chuyện này thôi.”
“Tôi chính là muốn xen vào chuyện này.” Lâm Vân khẽ cười.
Dựa vào bản lĩnh của Độc Nha, lúc nãy anh ta có thể đối phó với mười mấy người đó dễ như trở bàn tay, nhưng Lâm Vân vẫn bảo Thạch Hàn ra tay.
Lâm Vân đứng dậy, đi đến trước mặt Độc Nha, hỏi:
“Lúc nãy anh đã đánh người, bọn họ nhất định sẽ không chịu để yên, tiếp theo anh định chuẩn bị như thế nào?”
“Bọn họ đến mười người tôi đánh hết mười người, đến một trăm tôi đánh hết một trăm.” Độc Nha khép hờ mắt nói.