“Cậu…”
Sắc mặt viện trưởng và Chung Huyền Anh đều thay đổi.
Thạch Hàn nghe thấy câu này, quả đấm đã vang “ken két”, ánh mắt đáng sợ dị thường.
“Được rồi, hãy bớt nói linh tinh đi, hôm nay chúng tôi tới đây không phải là cò kè mặc cả, đây là hợp đồng, các người nhanh ký đi, tất cả mọi người đều bớt việc, nếu không đừng trách chúng tôi không khách sáo.”
Tên đàn ông vạm vỡ đầu bóng loáng vừa nói, vừa lấy hợp đồng ra, đưa cho viện trưởng.
“Các người đừng có mà phách lối. Tôi đã báo cảnh sát rồi.” Chung Huyền Anh nghiến răng nói.
“Cô cứ báo đi, nếu tập đoàn Hùng Dũng chúng tôi ngay cả chút chuyện đó cũng không giải quyết được, chẳng phải nhà họ Khương chúng tôi không thể lăn lộn ở thành phố Bảo Thạnh hơn mười năm sao?” Người đàn ông vạm vỡ đầu bóng loáng đắc ý nói.
Ngay sau đó, người đàn ông vạm vỡ đầu bóng loáng lạnh giọng nói:
“Cho mấy người hai phút, nếu mấy người không ký tên, chẳng những không có ba tỷ rưỡi tiền bồi thường, tôi đảm bảo hai người sẽ xuất hiện trên tin tức ngày mai, nội dung là bất hạnh bị xe đâm chết. Còn vận mệnh của những đứa bé trong cô nhi viện này thì lại càng khó nói rồi.”
Trong lời nói của người đàn ông vạm vỡ đầu bóng loáng, tràn ngập ý uy hiếp.
Viện trưởng và Chung Huyền Anh nghe thấy vậy, đều bị dọa tới mức sắc mặt trắng bệch, dù sao bọn họ chỉ là phụ nữ.
Hơn nữa hai bọn họ là người thành phố Bảo Thạnh, đương nhiên biết rõ uy danh của Khương Hùng Dũng, đương nhiên là bọn họ biết bọn họ tuyệt đối không thể trêu vào.
“Tôi… Tôi ký!”
Cho dù viện trưởng rất không cam lòng, không nguyện ý, nhưng chỉ có thể lựa chọn cúi đầu.
Bởi vì bà ấy biết, bà ấy không thể đấu lại được với Khương Hùng Dũng, nếu bà ấy và Chung Huyền Anh chết thật, chẳng những không có tiền bồi thường, bọn nhỏ cũng sẽ không có ai chăm sóc.
“Đợi một chút.” Lâm Vân mở miệng, đồng thời tiến lên một bước. . Tì𝐦 t𝗿u𝓎ện ha𝓎 tại ﹟ T𝗿𝑼𝐦T𝗿u𝓎ệ n﹒vn ﹟
Người đàn ông vạm vỡ đầu bóng loáng và mấy chục đàn em nghe thấy giọng Lâm Vân, nhao nhao nhìn về phía anh.
“Nhóc con, cậu là ai mà dám gào to rống lớn với ông đây.” Vẻ mặt người đàn ông vạm vỡ đầu bóng loáng khó chịu nhìn Lâm Vân.
Lâm Vân lạnh giọng nói:
“Đám súc sinh các người, ngay cả cô nhi viện cũng không tha, đều do mẹ sinh ra, anh nói xem sao trái tim các anh lại xấu xa như vậy.”
Người đàn ông vạm vỡ đầu bóng loáng nghe thấy thế, sắc mặt lập tức khó coi:
“Nhóc con, con mẹ nó cậu biết chúng tôi là người của ai không? Mà dám nói chuyện với tôi như vậy.”
“Đương nhiên là tôi biết, không phải là tay sai của tên súc sinh Khương Hùng Dũng sao?” Lâm Vân cười mỉa nói.
Người đàn ông vạm vỡ đầu bóng loáng nghe tới đó, trên gương mặt tràn ngập lửa giận.
“Con mẹ nó, tao thấy mày muốn chết rồi. Các anh em, phế tên nhóc này cho tôi.” Người đàn ông vạm vỡ đầu bóng loáng gầm thét.
Trong hơn bốn mươi người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen này, lập tức có sáu bảy người vạm vỡ đứng ra, bọn họ lấy gậy bên hông ra, dùng lực vung, sau đó xông về phía Lâm Vân.
“Anh Lâm!”
Viện trưởng và Chung Huyền Anh đều sợ tới mức kêu to, trong mắt tràn ngập lo lắng.