Bác hai cũng nói: “Đúng vậy, mấy ông chủ lớn đến từ thành phố Bảo Thạnh vừa đến kia dù có lợi hại thì sao chứ? Bọn họ đều ở thành phố Bảo Thạnh xa xôi.”
“Nhưng Dương Bác Vũ lại ở huyện Kiến Nghiệp của chúng ta, bối cảnh chính trị nhà cậu ta hơn hẳn mấy ông chủ bình thường. Con trai tôi, Lâm Hải Huy có thể quen biết với cậu ta thì có lợi hơn nhiều so với những ông chủ mà Lâm Vân quen biết.”
“Đúng vậy.” Bác cả gật đầu.
“Ông nội, cháu đi qua tiếp đón Dương Bác Vũ đây.” . Bạn đang đọc 𝙩𝙧𝓾yện 𝙩ại ﹟ 𝐓𝙧𝐔𝐦𝙩𝙧𝓾y ện.𝖵𝑵 ﹟
Cuối cùng khuôn mặt Lâm Hải Huy cũng xuất hiện nụ cười, vừa rồi bị Lâm Vân chiếm hết nổi bật, đến bây giờ anh ta cũng có thể lên mặt được rồi.
Bên ngoài nhà chính.
“Anh Dương, không ngờ anh cũng đến góp vui cho nhà họ Lâm chúng tôi, Lâm Hải Huy tôi cảm thấy vô cùng may mắn. Anh Vũ, mời anh vào trong.”
Lâm Hải Huy tươi cười đi đến trước mặt Dương Bác Vũ.
“Lâm Hải Huy, có lẽ cậu nhầm rồi, tôi không có đến vì cậu, tôi đến đây vì thể diện của cậu Lâm Vân.” Dương Bác Vũ lạnh nhạt nói.
Rắc!
Dương Bác Vũ vừa nói ra những lời này thì Lâm Hải Huy, người vẫn đang tươi cười đột nhiên ngừng cười.
Vẻ mặt của Lâm Hải Huy lúc này, muốn bao nhiêu xấu hổ thì sẽ có bấy nhiêu.
“Ồ! Vậy mà Dương Bác Vũ cũng đến đây vì Lâm Vân đấy à? Ôi trời ơi!”
Đám ông chủ địa phương ở huyện Kiến Nghiệp còn bất ngờ hơn.
“Xin lỗi, xin tránh ra một chút.”
Dương Bác Vũ đẩy Lâm Hải Huy ra, sau đó đi về phía Lâm Vân.
Mấy vị trưởng bối trong phòng khách cũng ngẩn người ra, không phải nói hôm qua Lâm Vân đắc tội với Dương Bác Vũ sao? Tối qua bọn họ còn vì chuyện này mà chỉ trích Lâm Vân rất dữ dội.
Mà hiện tại, Dương Bác Vũ lại đến đây vì Lâm Vân?
Lẽ nào tối qua bọn họ đã làm ai rồi? Trách nhầm Lâm Vân sao?
Bên ngoài nhà chính.
“Lâm Vân, tối qua ở câu lạc bộ đã không tiếp đãi chu đáo, xin Cậu Vân tha thứ.” Dương Bác Vũ cung kính.
Mọi người nhà họ Lâm thấy Dương Bác Vũ cung kính với Lâm Vân như vậy, trong lòng bọn họ đều đang cuồn cuộn sóng lớn gió to.
“Khách khí rồi, tôi không phải là người hẹp hòi, chuyện hôm qua chỉ là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, tôi sẽ không vì chuyện đấy mà ghét anh đâu.” Lâm Vân nhàn nhạt trả lời một câu.
Lâm Vân nhìn dáng vẻ Dương Bác Vũ thì đã hiểu, hiển nhiên là Dương Bác Vũ đã biết thân phận của anh.
“Cậu Vân quả nhiên rất độ lượng.” Dương Bác Vũ nghe thấy Lâm Vân nói vậy thì thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu Vân, tôi vào chúc thọ ông nội của anh trước.” Dương Bác Vũ cười nói.
Tiếp theo đó, Dương Bác Vũ bước vào trong nhà lớn.