Vì thế Lâm Vân lựa chọn nói chuyện phiếm với Chu Ân, hỏi một chút những sở thích ngày thường của cô ta.
Tuy nhiên khi nhận được câu trả lời, Lâm Vân lại rất ngạc nhiên. Hóa ra sở thích thường ngày của Chu Ân là kinh doanh buôn bán, ngoài việc này ra, cô ta không có thú tiêu khiển hay sở thích nào khác. . Truyện Cổ Đại
Cũng đúng, dù sao cô ta cũng có thể vào ngôi trường hàng đầu như trường Kinh doanh Harvard, đương nhiên cô ta phải đặt tất cả tâm tư và suy nghĩ vào học tập mới có thể được nhận vào trường Kinh doanh Harvard.
Không lâu sau, xe chạy đến nhà của Chu Ân.
Nơi Chu Ân ở là một khu chung cư xa hoa.
Sau khi lái xe chạy đến cửa khu chung cư, Chu Ân không để Lâm Vân tiễn nữa, cô ta đổi chỗ đến vị trí lái, tự mình lái xe tiến vào gầm để xe của khu chung cư.
Nhìn thấy xe của Chu Ân khuất bóng, Lâm Vân cười thở dài một hơi.
“Anh Vân, cuộc trò chuyện thế nào rồi? Cô ta có đồng ý gia nhập tập đoàn Tỉnh Xuyên không?” Thạch Hàn bước nhanh tới.
“Không, cô ấy nói cô ấy đã đồng ý với bạn của mình là sẽ cùng người bạn ấy gây dựng sự nghiệp, cô ấy không thể thất hứa với người bạn ấy của mình.” Lâm Vân bất đắc dĩ giang hai tay.
“Vậy… Vậy phải làm gì bây giờ?” Thạch Hàn lo lắng nói.
“Nói tóm lại, hôm nay cũng có chút thu hoạch, ít nhất thái độ của cô ấy đối với tôi đã thay đổi, hơn nữa cô ấy cũng nói cho tôi biết nguyên nhân, chuyện này chỉ có thể từ từ nghĩ cách thôi.” Lâm Vân nói.
Ngay sau đó, Lâm Vân lại gọi điện thoại cho Độc Nha, bảo anh ta không cần điều tra tư liệu chi tiết về Chu Ân nữa, mà chuyển sang điều tra tất cả bạn bè của Chu Ân ở Kim Đô, đặc biệt là người bạn cũ cùng học ở trường Kinh doanh Harvard.
Chu Ân không nhận lời mời của Lâm Vân là bởi vì cô ta đã đồng ý sẽ đến công ty của người bạn cũ cùng học trường Kinh doanh Harvard với cô ta hồi xưa, hai người hứa hẹn cùng nhau gây dựng sự nghiệp.
Lâm Vân biết rằng nếu muốn để Chu Ân thay đổi quyết định của mình, bọn họ phải nghĩ biện pháp từ người bạn tốt nghiệp trường Kinh doanh Harvard đó của Chu Ân.
Độc Nha nói rằng anh ta sẽ điều tra rõ ràng trong khoảng hai ngày.
…
Bên kia.
Bệnh viện nhân ái Kim Đô.
Đây là một bệnh viện tư nhân cao cấp có tiếng tăm lừng lẫy ở Kim Đô. Ở đây chẳng những có dịch vụ khám chữa bệnh cao mà còn có môi trường, hoàn cảnh và phục vụ đều cực kỳ tốt, đương nhiên mức thu phí cũng khá đắt đỏ, có thể nói là mở ra để dành cho những kẻ có tiền.
Bên trong một phòng bệnh.
“Văn Hải, cháu trai tôi, cháu thế nào rồi?” Lê Hằng vội vàng đi vào phòng bệnh.
“Chú Hằng, vết thương của cháu không quan trọng, quan trọng là thằng khốn Lâm Vân kia đã đưa Chu Ân đi rồi! Nói không chừng… Nói không chừng Chu Ân nể tình ân cứu mạng của Lâm Vân, chấp nhận lời mời tới tập đoàn Tỉnh Xuyên của Lâm Vân!”
Hiện tại Lê Văn Hải sốt ruột không khác gì con kiến bò trên chảo nóng.
“Chết tiệt! Đến lúc này, chúng ta chỉ có thể chờ tin tức ngày mai. Nếu tên đó thật sự thành công, ngày mai tất nhiên sẽ mở họp tuyên bố.” Sắc mặt của Lê Hằng cũng rất khó xem.