Nhưng đối với Lâm Vân lúc trước mà nói, có thể tới đây ăn một bữa cơm đã là chuyện vô cùng hạnh phúc.
Lâm Vân từng trải qua cuộc sống khổ cực, cho dù bây giờ có tiền, nhưng vẫn không ghét bỏ hoàn cảnh này như cũ.
“Hoàng Luân, trước đây anh rất thích hương vị của nhà này, nghĩ một lúc, đã lâu rồi chưa tới đây nếm thử.” Lâm Vân nói.
“Đúng vậy, trước đây em còn thường xuyên mời, dẫn anh tới đây ăn đó.
Hoàng Luân cười nói.
Khi đó Lâm Vân nghèo, tuy gia cảnh của Hoàng Luân không tốt, nhưng hơn Lâm Vân không ít.
Cho nên thường xuyên mời Lâm Vân ăn.
“Ha ha! Lâm Vân cười ha ha.
Đúng lúc này, một nam một nữ trẻ tuổi đi tới.
“Ông chủ, cho hai bát mì hải sản.” Cô gái trẻ tuổi mở miệng nói.
Lâm Vân nghe thấy giọng nói, thì cảm thấy hơi quen thuộc, vì thế ngẩng đầu lên nhìn.
“Là cô ấy!”
Lâm Vân kinh ngạc phát hiện, cô gái trẻ tuổi này, không phải là Mai Tường Vân bắt mình hôm nay sao?
Bên cạnh Mai Tường Vân là một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục, người đàn ông đeo kính viền vàng, tay cầm cặp công văn, nhìn rất hào hoa phong nhã.
Nhìn hai bọn họ như vậy, hình như là người yêu.
Lúc này Mai Tường Vân mặc thường phục, buộc tóc đuôi ngựa, gương mặt thanh tú rất đơn thuần, giá trị nhan sắc rất cao, dáng người thì cân đối.
Không thể không nói, Mai Tường Vân cởi đồng phục cảnh sát thay bằng quần áo bình thường, nhìn kỹ như vậy thật xinh đẹp.
Lúc này, Mai Tường Vân và người thanh niên đã gọi món xong, đi vào trong. . Truyện Nữ Phụ
“Tường Vân, quán này thực sự không vệ sinh, hoàn cảnh lại tệ, vi khuẩn còn nhiều, ăn ít thôi.” Người đàn ông đeo kính viền vàng khịt mũi nói.
“Anh yêu, em biết rồi, chỉ ăn một lần thôi.
Em biết anh không thích nơi này, coi như là đi cùng em đi.
Mai Tường Vẫn cười nói.
“Em thích, đương nhiên là anh phải đi cùng em rồi.” Người đàn ông đeo kính viền vàng nói.
Mai Tường Vân và người kia ngồi xuống một bàn cạnh Lâm Vân.
Hai bọn họ nói chuyện với nhau, cho nên Mai Tường
Vân không nhìn thấy Lâm Vân.
“Mai Tường Vân, trùng hợp thật, vậy mà gặp được cô ở đây.” Lâm Vân quay đầu nói với Mai Tường Vân ở bàn bên cạnh.