Nhìn thấy cảnh này, đám người Thường Thái lập tức ngẩn ra.
Bọn chúng không ngờ đội nhân viên bảo vệ này hóa ra là người mà Lâm Vân gọi.
“Bao vây những người này lại cho tôi!” Lâm Vân vẫy “Vâng, thưa Chủ tịch!” tay.
Đội nhân viên bảo vệ lập tức phản ứng, họ bước tới và bao vây bảy thành viên của Thường Thái.
Thì ra trước khi Lâm Vân đến, cậu đã gọi điện cho công ty và yêu cầu một nhóm nhân viên bảo vệ lập tức đến trước cửa quán cà phê Internet Twilight.
Thực lực hơn rất nhiều người, Lâm Vân còn sợ không so được mấy người này sao?
Chỉ cần Lâm Vân sẵn lòng gọi, chỉ cần Lâm Vân sẵn lòng chi tiền, huống chi hàng chục, thậm chí hàng trăm, hàng nghìn người đều có thể gọi.
Ngay sau đó, Lâm Vân chen vào trong đám người.
Bảy gã côn đồ mặt mũi xám xịt, hốt hoảng và tuyệt vọng.
Chúng biết rằng bảy người bọn chúng tuyệt đối không thể đối phó với bốn mươi nhân viên bảo vệ này.
Thường Thái biết rằng chỉ cần Lâm Vân ra lệnh, những nhân viên bảo vệ này lập tức tiêu diệt bọn chúng! “Đang!”
Con dao găm trong tay Thường Thái rơi xuống đất.
Hai tay hắn không ngừng run rẩy, như nói lên nỗi sợ hãi trong lòng.
Nếu như lúc trước hắn còn có thể uy hiếp Lâm Vân bằng sự chênh lệch về lực lượng thì hiện tại hắn không còn có thể thách thức Lâm Vân, không thể có nổi một kháng cự nào, dù là nhỏ nhất.
Thế rồi…!Thường Thái kinh hãi quỳ trên mặt đất “Bùm” một tiếng. . Đam Mỹ Hiện Đại
“Anh trai, tha cho em! Xin tha cho chúng em!” Thường Thái trực tiếp quỳ trên mặt đất cầu xin Lâm Vân.
Đám tay chân của hắn cũng lần lượt bỏ dao quỳ gối xuống đất van xin bọn Lâm Vân.
“Tha cho các người? Các người dùng dao định giết chúng tạo mà còn muốn tạo thương xót mà tha cho chúng mày sao? Chúng mày đánh bạn cùng phòng của bọn tao đến bầm tím hết cả người còn đòi chúng tạo thương xót nữa sao?” Lâm Vân liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt lạnh lẽo như lưỡi dao găm.
“Còn nữa, chúng mày có biết không, điều tao ghét nhất là những người như mày kết bè kéo phái, tụ tập tìm người lương thiện để bắt nạt!” Lâm Vân nói một cách dữ dằn.
Ngay sau đó, Lâm Vân ra lệnh.
“Đánh cho tôi.
Đánh đến khi nào chúng bị thương nặng mới thôi.
Đánh xong, một người sẽ được thưởng một triệu đồng, nếu xảy ra chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm!” “Vâng! Chủ tịch!”
Đội nhân viên bảo vệ tự nhiên rất phấn khích khi nghe Lâm Vân nói sẽ thưởng cho họ mỗi người một triệu đồng tiền dằn mặt bọn chúng.
Đội bảo vệ lập tức vung dùi cui xông lên.
Không cần nói đến cảnh tiếp theo.
Bảy tên côn đồ, đối mặt với hơn bốn mươi nhân viên bảo vệ mang theo vũ khí, bị đánh không còn chút sức phản kháng, lăn lộn trên mặt đất khóc lóc van xin.
Đám đông người xem không khỏi vỗ tay tán thưởng.