“Được, vậy thì đánh gãy hai chân của anh ta.” Lâm Vân cười nói với Thạch Hàn.
“Không thành vấn đề
Thạch Hàn gật đầu, sau đó dùng lực đá chân người đàn ông xăm hình hoa trên tay.
“Rắc! Rắc!” “Á!”
Theo tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, người đàn ông xăm hình hoa trên tay trực tiếp quỳ rạp xuống đất, xương hai chân của anh ta bị Thạch Hàn đá gãy.
Người đàn ông xăm hình hoa trên tay đau tới mức hít vào mấy hơi lạnh, đôi mắt càng trợn to hơn, anh ta không ngờ nói cả tên của anh Long ra, vẫn vô dụng.
Lâm Vân nhìn lướt qua người đàn ông xăm hình hoa trên tay, sau đó mở miệng nói: “Cút!”
Mười mấy đàn em bị đánh ngã, lúc này đều nhịn đau bò dậy, trong đó có mấy người tính là bị thương nhẹ, đã chạy tới đỡ người đàn ông xăm hình hoa trên tay lên.
“Nhóc con, coi như mày có gan, ngay cả tạo cũng dám đánh.
Anh Long nhất định sẽ không tha cho mày.
Có dũng khí thì đợi ở đây đi!” Người đàn ông xăm hình hoa trên tay nghiến răng nói.
“Được thôi, tôi ở đây đợi, tôi xem anh có thể làm gì.
Lâm Vân cười mỉa một tiếng.
“Đi.
Người đàn ông xăm hình hoa trên tay ra lệnh một tiếng, hai đàn em nâng anh ta ra ngoài.
Sau khi người đàn ông xăm hình hoa trên tay rời đi.
“Anh Lâm Vân, không ngờ tới còn có thể gặp lại anh” Trần Ánh Tuyết đi tới trước mặt Lâm Vân, có vẻ rất vui.
“Ánh Tuyết, trước đây lúc gặp em, em còn là một cô bé, không ngờ tới bây giờ đã lớn như vậy rồi.” Lâm Vân mỉm cười sờ đầu Trần Ánh Tuyết.
Lúc Lâm Vân học trung học, trong lớp không có bạn bè gì, chỉ có Trần Hạo là bạn tốt.
Lâm Vân thường xuyên đến nhà Trần Hạo chơi, tất nhiên là tiếp xúc nhiều với Trần Ánh Tuyết, khi đó Trần Ánh Tuyết nhu thuận đáng yêu, luôn thích theo sau lưng Lâm Vân, mở miệng gọi anh Lâm Vân.
“Anh Lâm Vân, vừa rồi thật sự cảm ơn anh, bạn của anh thật sự quá lợi hại, chỉ đánh một lúc đã đánh đám người xấu bỏ chạy” Trần Ánh Tuyết lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Trần Hạo cũng tiến lên nói: “Đúng vậy Lâm Vân, vừa rồi thật sự cảm ơn anh, vừa rồi nhờ có anh, nếu không hôm nay tôi thật sự không biết phải làm thế nào, vậy mà tôi có thể gặp được anh ở chỗ này.
Trần Hạo biết, nếu không phải Lâm Vân đánh lui đảm người này, hậu quả của anh ta và em gái hôm nay khó mà chịu nổi.
Ngay sau đó, Trần Hạo lại nhìn về phía Thạch Hàn, nói cảm ơn: “Anh bạn này, cảm ơn anh mới ra tay cứu giúp, thân thủ của anh đúng là khiến người ta thán phục.
Vừa rồi Thạch Hàn để lộ ra thực lực, quả thật khiến Trần Hạo bội phục, anh ta chưa bao giờ thấy ai có thân thủ tốt tới vậy.
“Tôi chỉ giúp cậu Vân mà thôi.