Mục lục
Đỉnh Cấp Thần Hào
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại sao bây giờ lại quỳ trên mặt đất giống như một con chó thế này? Sự ngông cuồng của ông đâu hết rồi?” “Cậu chủ Vân, tôi thật sự…!thật sự biết mình sai rồi, xin cậu hãy tha thứ cho tôi” Chủ quản Trung cả người không ngừng run như cầy sấy.

“Ông sai rồi? Vậy hãy nói cho tôi biết ông sai ở chỗ nào?” Lâm Vân nhìn chằm chằm vào ông ta.

“Tôi…tôi sai không nên làm khó dễ, xúc phạm đến cậu chủ Vân” Giọng nói của chủ quản Trung run rẩy.

“Sai cái con khỉ khô ông.”

Lâm Vân một chân đá lên người chủ quản Trung, anh đá mạnh đến khiến cho ông ta té ngã xuống đất.



Chủ quản Trung bị té ngã xuống đất, cả khuôn mặt của ông ta đều biến thành màu gan lợn.

Ông ta ngã lăn trên mặt đất, không dám có chút phản kháng hay phản bác nào, giống như một con chó chết bên lề đường, đây hoàn toàn trái ngược với sự hung hăng càn quấy mà ông ta đã thể hiện ở trước mặt Lâm Vân vào mấy ngày trước.

Loại người như chủ quản Trung, chính là sự điển hình của câu mềm nắn rắn buông.

Lâm Vân nhìn chằm chằm vào chủ quản Trung, hét lên với giọng điệu hung ác: “Sự sai lầm lớn nhất của ông chính là dựa vào quyền lực để mưu đồ tư lợi, đàn áp cấp dưới.

Nhân viên vệ sinh không phải là con người sao? Công ty cho ông làm chủ quản là vì tin tưởng ông, còn ông thì sao? Ông có thẹn lòng với công ty không? Ông có thẹn lòng với nhân viên không?”

Chủ quản Trung cúi đầu, không dám nói một lời.

“Mẹ nó tôi đang hỏi ông đấy, trả lời tôi” Lâm Vân lại đá thêm một cước lên người chủ quản Trung.

Chủ quản Trung lợi dụng thân phận cấp trên đàn áp Lâm Vân với những nhân viên cấp dưới, bây giờ Lâm Vân cũng đi đàn áp lại ông ta, để ông ta nếm trải mùi vị khi bị đàn áp là như thế nào.



“Tôi…tôi có lỗi với công ty, tôi…tôi có lỗi với nhân viên” Chủ quản Trung cắn răng trả lời, cả người vẫn không ngừng run rẩy.

Lâm Vân tiếp tục hỏi ông ta: “Bây giờ ông cảm thấy cái cảm giác khi bị bề trên đàn áp như thế nào?” “Rất…rất tốt.” Chủ quản Trung nào dám nói không tốt chứ? “Tốt cái con khỉ khô, tôi bảo ông nói thật” Lâm Vân lại một chân đá lên người ông ta.

“Không tốt, không tốt.

Chủ quản Trung lại nhanh chóng trả lời.

“Nếu không tốt thì đúng rồi, tôi làm vậy là muốn cho ông nếm thử mùi vị khi bị bề trên đàn áp là như thế nào.” Lâm Vân híp mắt nói.

“Vâng vâng vâng” Chủ quản Trung chỉ dám liên tục gật đâu.

Chủ quản Trung bây giờ đã rất hối hận vì đã đắc tội Lâm Vân, nhưng bây giờ hối hận, hiển nhiên là đã quá muộn màng.

“Lời đã nói đến đây rồi, ngày mai ông cũng không cần phải đến Tỉnh Xuyên làm việc nữa, cút đi đi” Lâm Vân dời mắt đi chỗ khác.

Chủ quản Trung cũng đã biết rõ công việc này của ông ta là chắc chắn không giữ lại được nữa rồi, cho nên ông ta cũng không nói thêm lời cầu xin gì.

“Tôi sẽ cút khỏi đây, tôi sẽ cút khỏi đây

Chủ quản Trung lật đật bò dậy, sau đó vừa lăn vừa bò mà chạy ra ngoài.

“Hay, hay.”

Cũng không biết ai là người dẫn đầu, các nhân viên có mặt tại đây đều cùng nhau vỗ tay kêu hay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK