Lâm Vân quay đầu nhìn, người nói chuyện là Tô Bảo “Tiên nữ xinh đẹp, em đây là?” Vẻ mặt Lê Tiến Minh
Nhi.
nghi ngờ, không rõ ý của Tô Bảo Nhi.
Chỉ thấy Tô Bảo Nhi đứng dậy đi tới, sau đó mở miệng nói: “Anh Lê, nể mặt tôi, thả anh ấy rời đi đi, tuy tôi và anh ấy không có quan hệ gì, nhưng tôi không thích nhìn đánh nhau.
Đối với việc Tô Bảo Nhi ra mặt, nói thật là trong lòng Lâm Vân có chút kinh ngạc, vậy mà cô muốn giúp anh? “Tô Bảo Nhi, vừa rồi em còn luôn miệng nói anh và em không có quan hệ gì, bây giờ lại tới cứu anh sao?” Lâm Vân nhìn Tô Bảo Nhi.
“Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi không thích nhìn đánh nhau, lại càng không muốn nhìn thấy máu, chỉ thế thôi, anh đừng nghĩ ngợi lung tung, không phải là tôi muốn giúp anh.” Tô Bảo Nhi lạnh lùng nói.
Lúc này, anh Lê mở miệng nói: “Nếu tiên nữ xinh đẹp đã lên tiếng, đương nhiên là tôi phải nể mặt tiên nữ xinh đẹp rồi, hôm nay coi như anh gặp may, anh cút đi.”
Anh Lê vì có thể theo đuổi được Tô Bảo Nhi, nên quyết định thả Lâm Vân rời đi trước, anh ta định sau đó lại đi tìm Lâm Vân báo thù này.
Như vậy anh ta có thể tán được gái, còn có thể bảo thù. . Truyện Đam Mỹ
Lâm Vân cười mỉa nhìn chằm chằm anh Lê: “Anh Lê, có khả năng là anh chưa làm rõ tình hình hiện giờ, là tôi không định tha cho anh, hiểu không?”
Lâm Vân vừa nói như vậy, xung quanh lại rộ lên.
“Mẹ kiếp, tên này đúng là muốn chết.
Đã cho anh ta cơ hội rời đi, vậy mà anh ta còn dám nói như thế?”
Mọi người xung quanh lại nhìn Lâm Vân với ánh mắt như nhìn kẻ điện.
“Tiên nữ xinh đẹp, em thấy rồi chứ? Em tốt bụng muốn giúp anh ta, nhưng anh ta lại không cảm kích kìa!” Lê Tiến Minh nói với Tô Bảo Nhi.
Tô Bảo Nhi tức tới mức giậm chân.
“Lâm Vân, anh đúng là không biết sống chết, được thôi Anh muốn thể hiện đúng không? Vậy tôi mặc kệ anh, trái lại tôi muốn nhìn xem, một tên nhà nghèo như anh, sẽ giải quyết phiền phức này thế nào?” Tô Bảo Nhi buồn bực nói.
Sau khi nói xong, Tô Bảo Nhi xoay người lùi về.
“Các anh em, lên cho tôi.
Đánh chết tên này!”
Không có người ngăn cản, Lê Tiến Minh lập tức ra lệnh.
Bảy tám người bên cạnh Lê Tiến Minh lại một lần nữa xông về phía Lâm Vân.
“Dừng tay!”
Bỗng nhiên có tiếng hét to vang lên.
Mọi người nhìn về phía phát ra giọng nói.
Chỉ thấy đám người tránh ra như thủy triều rút, nhường ra một con đường.
Xuất hiện trước mặt mọi người, là một người đàn ông khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi mặc âu phục, tóc húi cua, khi đi đường khí độ bất phàm.
Anh ta đúng là anh Bình, ông chủ của khu du lịch Thanh Châu.
“Anh Bình!”