Lâm Vân híp mắt nhìn chằm chằm bà ta. e£ “Tôi không gánh vác nỗi? Ha ha, tức cười chết, chỉ với cái vẻ nghèo kiết xác của mày cũng dám nói như vậy?”
Người đàn bà trung niên khoanh tay đánh giá anh từ trên xuống dưới, vẻ mặt khinh thường.
Bà ta thấy Lâm Vân ăn mặc bủn xỉn như vậy, rõ ràng chính là một thẳng nhóc nghèo, cho nên không coi anh ra gì.
“Lâm Vân, đừng cãi nhau với bà ta.”
Vương Tuyết lôi kéo Lâm Vân.
Tuy rằng trong lòng cô uất ức không thôi, nhưng mây năm nay cô uất ỨC nhiều lắm, cho nên vẫn còn chịu đựng được.
Lâm Vân thấy. Vương Tuyết kéo mình mới không nói nữa, nêu không phải Vương Tuyết kéo anh đi, anh còn muôn tát cho người đàn bà kia hai cái. Nhưng bà ta cũng không dừng lại: “Vương Tuyết, cô bằng tuổi đứa con gái Linh Linh nhà tôi, nhưng cô quá kém so với nó, Linh Linh nhà tôi còn lên được chức quản lí, cô xem cô biên thành cái gì vậy?” Người đàn bà trung niên châm chọc nóiz Lời của bà ta hiển nhiên là nói để khoe khoang với Vương Tuyết, khoe khoang con gái mình, cũng hạ thấp và trào phúng Vương Tuyết. “Thím Lý, tôi còn có việc, vào nhà trước.”
Vương Tuyệt căn răng nói câu đó xong, bèn lây chìa khóa cửa ra, Vương Tuyệt không muôn dây dưa với bà ta nữa.
Lúc này nơi cửa phòng của người phụ nữ kia, có một bóng dáng xuât hiện.
Lâm Vân nhìn kĩ, là một người con gái trẻ tuổi trang điểm đậm, chân mang giày cao gót, cũng có vài phần xinh đẹp.
“Con gái, chuẩn bị đi làm sao?”
Người đàn bà kia nói với cô gái nọ.
Hiển nhiên, cô gái trẻ tuổi đi ra từ trong phòng này chính là cọn gái của người đàn bà trung niên, hẳn Ìà Linh Linh mà bà ta nhắc đến.
Cô gái trẻ tuổi nhìn thấy Vương Tuyết và lở Vân, sửng sôt một chút, lập tức cười nói: “O, Vương Tuyết đưa bạn trai về rồi?”
“Không phải bạn trai, mẹ thấy giống khách làng chơi hơn.” Người phụ nữ trung niên trào phúng nói.
Linh Linh nghe vậy, bèn che miệng cười: “Mẹ, mẹ đừng nói lung tung, thằng nhóc này ăn mặc bân cùng như vậy, chỉ sợ ngay cả tiên chơi cái cũng không có, làm sao là khách làng chơi được, rõ ràng là muốn lấy danh nghĩa hẹn hò đề chơi miễn phí thôi!”
*Con nói cũng đúng.” Bà ta gật đầu.
Linh Linh lại nhìn về phía Trần Tuyết, tươi cười khinh thường: “Vương Tuyết, nói sao thì chúng ta cũng là bạn bè, người bạn này khuyên cô một câu, đừng tìm bạn trai như cái loại này, không có triên vọng.”
“Linh Linh, cảm ơn cô đã quan tâm, nhưng mà không cân đâu.” Vương Tuyết lạnh lùng nói.
Nhưng Linh Linh cũng không dừng lại, mà nói tiếp; “Vương Tuyết, không phải cô đang rất thiếu tiền à? Đừng nói người làm bạn như tôi không suy nghĩ, bây giờ tôi đang làm quản lí ở quán bar Tình Duyên, nêu cô chịu thì đến quán bar bọn tôi làm hầu rượu, có tôi đây, một tháng cô kiếm 5000, 6000 không thành vân đề.”
Vương Tuyết đã mở cửa ra: ‘Cảm ơn, không cân. Lâm Vân, chúng ta vào nhà.”
Vương Tuyết nói xong, đi vào phòng cùng với Lâm Vân.