Sau khi nói xong, Dương Bác Vũ trực tiếp quay người lại đi ra ngoài.
“Anh Vũ nghe em giải thích đã.” Lâm Hải Huy vội vàng gọi lại.
Nhưng mà Dương Bác Vũ không hề dừng lại mà đi thẳng ra ngoài.
Lâm Hải Huy nhìn thấy Dương Bác Vũ rời đi rồi, sắc mặt của anh như mây đen che phủ, ánh mắt lóe lên tia tức giận.
Lâm Hải Huy lao tới trước mặt Lâm Vân.
“Lâm Vân, cậu không nể mặt Dương Bác Vũ là cậu có biết mình phạm sai lầm gì không hả? Đi xin lỗi anh Vũ ngay đi.” Lâm Hải Huy tức giận quát mắng.
“Tôi có quen biết gì anh ta, tại sao tôi lại phải nể mặt, còn xin lỗi là chuyện không thể nào!” Lâm Vân hờ hững nói.
“Hừ, chúng ta cứ chờ xem. Tôi sẽ khiến cậu phải trả giá lớn vì chuyện này.”
Lâm Hải Huy nói xong thì xoay người bước nhanh ra ngoài.
“Thằng nhóc kia, cậu gây ra họa lớn rồi.” Lâm Hải Quang quăng thêm một câu rồi xoay người ra bên ngoài.
Mấy con cháu nhà họ Lâm thấy thế cũng dồn dập đi ra ngoài.
Dù sao hai anh em Lâm Hải Quang đã đi cả rồi, họ ở lại đây cũng không có ý nghĩa gì.
Sau khi họ rời đi.
Lâm Mộc Thanh che miệng cười nói: “Lâm Vân, đừng nói là Lâm Hải Huy, ngay cả ông nội nhìn thấy Dương Bác Vũ cũng phải khách sáo đấy, chỉ có em mới dám không nể mặt Dương Bác Vũ thôi.”
“Không phải Dương Bác Vũ là một thượng tá xuất ngũ sao? Có gì đặc biệt à?” Lâm Vân hiếu kỳ nói.
“Dương Bác Vũ là cháu của nhà họ Dương trên tỉnh, cha của Dương Bác Vũ là đại tá quân khu, nghe nói sắp được nâng quân hàm rồi, em nói xem bối cảnh của Dương Bác Vũ có lớn hay không?” Lâm Mộc Thanh nói.
“Ồ? Nói vậy thì bối cảnh của anh ta cũng lớn thật.” Lâm Vân gật đầu nói.
“Nghe nói Dương Bác Vũ phạm sai lầm gì đó cho nên mới bị ép xuất ngũ, đến huyện Kiến Nghiệp để tu dưỡng, chờ đợi được quay lại lần nữa, nhưng nói thế nào đi nữa, bối cảnh của cha hắn vẫn còn ở đó thôi.” Lâm Mộc Thanh nói..
“Chẳng trách Lâm Hải Huy cung kính với anh ta như vậy.” Lâm Vân bừng tỉnh, gật đầu.
Ngay sau đó, Lâm Vân chuyển đề tài.
“Được rồi, đừng nói nữa, em dạy chị bắn súng đi, phải nghiêm túc vào.”
Ở bên kia.
Sau khi Dương Bác Vũ trở lại văn phòng.
“Lâm Vân? Hình như mình đã nghe cái tên này ở đâu rồi nhỉ?” Dương Bác Vũ lẩm bẩm.
Ngay sau đó, Dương Bác Vũ ngẩng đầu nói: “Đi, điều tra tên Lâm Vân này cho tôi.”
“Được anh Vũ.” Quản lý gật đầu.
Khoảng mười phút sau, quản lý vội vã trở lại văn phòng.
“Anh Vũ, thân phận của Lâm Vân quả nhiên không bình thường, bề ngoài cậu ta là cậu chủ bị bỏ rơi của nhà họ Lâm, nhưng trong thực tế, cậu ta là chủ tịch chi nhánh của tập đoàn Tỉnh Xuyên ở Bảo Thạnh, ngoài ra anh ta còn là cháu ngoại của ông cụ nhà họ Lê.” Quản lý nói.