Mục lục
Đỉnh Cấp Thần Hào
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay cả hai người bạn của Triệu Phúc cũng bị “ma thật” này làm cho sợ hãi đến mức ôm nhau và la hét.

Chỉ gặp quỷ đói nhảy ra, trực tiếp nhào về phía Lâm Vân.

“Đmm!”

Lâm Vân cũng bị giật nảy mình, nhìn thấy người giả quỷ này chạy tới, Lâm Vân theo bản năng liền vung chân lên.

“Ôi!”

Kèm theo tiếng la hét quỷ đói bị đạp ngã xuống đất trong tích tắc cũng hét lên một tiếng.



“Hử? Âm thanh của người?”

Khi mọi người nghe tiếng la, đây không phải tiếng của người sao?

“Lâm Vân, tôi nghe nói có đôi khi bên trong nhà ma sẽ có người thật đóng vai quỷ. Cái này… Cái này sẽ không là người đóng vai chứ?” Chu Ân nói.

“Thật là có khả năng. Vậy tôi không phải đá phải nhân viên công tác?” Lâm Vân lộ ra một vẻ xấu hổ.

Ngay sau đó, Lâm Vân nhanh chóng lấy điện thoại ra, bật đèn pin của điện thoại lên, dùng đèn pin chiếu vào “quỷ đói”. Sau đó nhanh chóng bước tới giúp đỡ anh ta đứng dậy.

“Vị nhân viên công tác này, thật không có ý gì, anh dọa người cũng đừng hướng trên người ta nhào đến hù dọa tôi. Khó đảm bảo tôi không xuất thủ.” Lâm Vân lúng túng nói.

“ĐM, anh ra tay cũng quá hung ác đó!” Con quỷ đói hô lớn.

“Hả? Sao giọng nói quen thuộc như vậy?” Mọi người đều sửng sốt.

Ngay sau đó, Lâm Vân đưa tay kéo mặt nạ trên đầu anh ta xuống.

“Cậu chủ Triệu!”

Mọi người vừa nhìn thấy, mẹ nó đây không phải là Triệu Phúc sao? Mặc dù Triệu Phúc muốn che mặt nhưng vẫn bị mọi người nhìn thấy.

Trên mặt Triệu Phúc còn in một dấu giày, hiển nhiên do vừa rồi bị Lâm Vân đá.

“Triệu Phúc, anh… không phải nói bụng của anh đau nên đi vệ sinh sao? Tại sao lại ở chỗ này đóng vai quỷ?” Chu Ân nghi ngờ nói.

“Anh… không phải là anh muốn trêu chọc em sao.” Triệu Phúc cười khan nói.

Triệu Phúc cũng lúng túng không thôi.

Ngay sau đó, Triệu Phúc nhìn về phía Lâm Vân.

“Thằng kia, ĐM do cậu đá tôi đúng không?” Triệu Phúc tức giận trừng mắt Lâm Vân.

“Ai bảo anh muốn giả quỷ dọa người, tôi làm sao biết là anh?” Lâm Vân buông tay nói.

Chu Ân cũng nói: “Triệu Phúc, anh ấy xác thực không biết là anh.”

“Được rồi, được rồi!”

Triệu Phúc chỉ có thể khoát tay, cắn răng nuốt vào bụng.

Lúc đầu anh ta muốn để Lâm Vân xấu hổ, kết quả cuối cùng thiệt thòi chính là anh ta.

Triệu Phúc rất muốn nổi điên nhưng anh ta biết mình không thể làm vậy, không thể phá hỏng hình tượng của mình trước mặt Chu Ân nên chỉ đành xem như không có chuyện gì.

Nhưng khoản thù này anh ta sẽ ghi tạc trong lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK