Giám đốc Tưởng ra lệnh, bảo vệ ở bên cạnh lập tức tiến lên, kéo mấy người này ra khỏi quảng trường Tỉnh Xuyên.
Sau khi bảo vệ kéo người đi.
Lâm Vân quay đầu nhìn lướt qua khách hàng trong cửa hàng.
Những người này đều là những người lúc trước từng cười nhạo Lâm Vân, bọn họ vội vàng cúi đầu, vô cùng sợ hãi, không dám nhìn thẳng vào Lâm Vân.
Lúc trước bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới, tên nhóc bọn họ cười nhạo không để mắt tới, lại là chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên?
Tuy khách hàng ở đây đều có chút tiền, nhưng bọn họ so với nhân vật trâu bò như chủ tịch của Tỉnh Xuyên, quả thực là con kiến.
Lâm Vân nhìn một vòng xong, cuối cùng dời mắt nhìn người đàn ông trung niên bên cạnh.
Người đàn ông trung niên này, đúng là người lúc trước nói chuyện thay Lâm Vân, còn muốn giúp Lâm Vân, thậm chí là đưa đồ ông ta mua cho anh nữa.
Lúc này vẻ mặt người đàn ông trung niên hơi hoảng sợ, đây là chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên đấy.
“Xin chào! Chính thức làm quen với công.
Tôi tên là
Lâm Vân, là chủ tịch công ty chi nhánh của tập đoàn
Tỉnh Xuyên ở thành phố Bảo Thạnh.
Lâm Vân đi tới trước mặt người đàn ông trung niên xong, lập tức mỉm cười vươn tay ra, có vẻ rất khiêm tốn.
“Chủ…!Chủ tịch Lâm.
Tôi…! Tôi thật sự có thể bắt tay với cậu sao?” Người đàn ông trung niên lắp bắp nói.
“Vì sao không được, nếu ông không bắt tay với tôi, tay tôi sẽ mỏi mất” Lâm Vân cười nói.
“Ha ha, vậy tôi cung kính không bằng tuân mệnh rồi.
Người đàn ông trung niên cười ha ha, sau đó vươn tay bắt tay Lâm Vân.
“Chủ tịch Lâm, tôi tên là Bùi Tấn Tài, là giám đốc nhân sự của một công ty nhỏ.” Người đàn ông trung niên tự giới thiệu
Im lặng một lát, Bùi Tấn Tài hơi xấu hổ nói: “Chủ tịch Lâm, lúc trước thật sự ngại quá, cậu lợi hại như vậy, lúc trước tôi còn muốn giúp cậu giải vậy.” “Không sao, chẳng phải lúc đó là ông muốn giúp tôi sao, hẳn là tôi cảm ơn ông mới đúng.” Lâm Vân cười nói.
“Nhưng mà tôi thật sự không nghĩ tới, cậu chính là chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên, tôi không nghĩ tới chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên ăn mặc bình thường như vậy”
Bùi Tấn Tài nói.
“Bởi vì tôi cũng giống như ông, là người xuất thân nghèo khổ, cho nên tôi không thích mặc đồ hàng hiệu để biểu lộ mình, tôi cũng chán ghét loại mắt chó nhìn người thấp.” Lâm Vân cười nói..
“Chủ tịch Lâm, cậu tuyệt đối là người đặc biệt nhất trong số những chủ tịch mà tôi từng gặp.