“Vậy Lê Văn Hải kia làm thế nào mà mời cô ấy được?” Thạch Hàn lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Thạch Hàn, cái tên Lê Văn Hải tiểu súc sinh kia đùa nghịch chúng ta đấy. Hắn rõ ràng là không mời được người. Hắn nói như vậy, chỉ là để gạt chúng ta, khiến chúng ta hiểu lầm rằng đã thất bại dưới tay hắn, sau đó khiến chúng ta không có cách nào khác đành phải từ bỏ.” Lâm Vân lắc đầu nói.
“Hóa ra mọi việc là như thế này, không nghĩ tới chúng ta lại bị tên Lê Văn Hải này lừa một vố, thật sự đáng giận.” Thạch Hàn tức giận nói.
“Anh tin rằng, từ nay về sau khi ta cùng Lê Văn Hải tranh đấu, sẽ còn có rất nhiều những chuyện như thế này xảy ra. Ngã một lần khôn hơn một chút, lần này hắn lừa chúng ta một vố, lần tiếp theo ta nhất định sẽ hoàn trả gấp mười, gấp trăm lần!” Lâm Vân nhắm hai mắt lại.
“Chiêu kia ôm cái này Chu Ân sự tình?” Thạch Hàn hỏi.
“Mặc dù tôi không thể mời được cô ta, nhưng tin tức tốt là Lê Văn Hải cũng giống chúng ta không thể mời được. Có vẻ như tiền không thể giải quyết được vấn đề này. Chúng ta đành phải tìm biện pháp khác. Chúng ta đứng trước tình cảnh khó khăn thì Lê Văn Hải hắn cũng không khác gì.” Lâm Vân nói.
Lâm Vân bây giờ mới phát hiện, nhiệm vụ ông ngoại giao lần này, rất có tính khiêu chiến.
“Thiên ca, là người ai cũng đều có điểm yếu. Tiền không cách nào hấp dẫn được cô ấy, thiết nghĩ sẽ có những biện pháp khác. Chỉ cần tìm ra được điểm yếu của cô ấy là được”. Thạch Hàn nói.
“Không sai, bây giờ chúng ta cần phải tìm ra điểm yếu của cô ta, sau đó tiếp tục nghĩ biện pháp mới.” Lâm Vân gật gật đầu.
Ngay sau đó, Lâm Vân cùng Thạch Hàn xuống lầu.
Ở một nơi khác.
Cao ốc Tỉnh Xuyên.
Tổng thanh tra Tài vụ Lê Hằng đang ở trong văn phòng.
Lê Nguyên Hải đẩy cửa đi vào văn phòng.
“Văn Hải, thế nào rồi?” Lê Hằng nhìn thấy Lê Văn Hải bước vào liền vội vàng đứng lên hỏi thăm.
“Chú Hằng, Chu Ân kia không đồng ý, cháu đã đem tiền nâng lên năm ức, cô ta vẫn một mực không đồng ý, nói đi nói lại thế nào cô ta vẫn nói có nguyên nhân riêng tư không tiện lộ ra.”
Lê Văn Hải vừa nói vừa hậm hực ngồi đối diện với Lê Hằng.
“Cái gì? Loại người này cũng biết đùa quá đi! Nhiều tiền như vậy đều không cần! Thật sự là đầu óc có có vấn đề!” Lê Hằng lạnh giọng nói.
Ngay sau đó, Lê Hằng lại vội vàng hỏi thăm: “Còn Lâm Vân đâu, cháu có gặp được không?”
“Lúc cháu xuống lầu thì đúng lúc gặp hắn lên lầu. Cháu liền lừa hắn nói, cháu đã thành công mời được Chu Ân, tiểu tử này bị ta hù dọa giống như thật, ha ha!” Lê Văn Hải cười nói.
“Có đúng như vậy không, Văn Hải cháu dùng một chiêu này không tệ, cho dù cuối cùng có bị hắn phát hiện, cũng có thể dọa hắn một phen.” Lê Hằng cười gật gật đầu.
Lê Hằng tiếp tục nói: “Mà Chu Ân đã từ chối chúng ta thì cho dù Lâm Vân có tìm gặp được Chu Ân thì cô ta cũng sẽ từ chối hắn thôi.” . ngôn tình tổng tài
“Chú Hằng, vậy chúng ta nên làm gì bây giờ? Chú nhất định phải nghĩ cho cháu một biện pháp tốt.” Lê Văn Hải nói.
Ở trong tập đoàn này người giúp Lê Văn Hải hắn chính là Lê Hằng.
Đương nhiên Lê Hằng cũng không phải giúp không hắn, Lê Hằng cũng đầy sự mưu tính bên trong.
“Văn Hải con yên tâm đi, chú chắc chắn sẽ nghĩ cho cháu một biện pháp. Vả lại… trong lòng chú lúc này đã có một ý hay.” Lê Hằng khóe miệng lộ ra một nụ cười,