Nếu muốn nói là lo lắng, điều mà Lâm Vân lo lắng nhất hiện tại chính là Bạch Hổ sau khi tỉnh lại.
Vì bác sĩ đã nói trước.
Bạch Hổ đã nhận một đòn nặng tay thẳng vào não, ngay cả khi tỉnh dậy, có khả năng sẽ bị mất trí nhớ và rất có thể chỉ số thông minh của anh ta sẽ thụt lùi xuống còn ba tuổi.
Trong một phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện.
“Sao vẫn chưa có tin tức!” Khương Hùng Dũng đang nằm trên giường bệnh trông có vẻ rất lo lắng.
Khương Hùng Dũng hiện đang hồi hộp chờ đợi, sát thủ truyền đến tin tốt.
“Ừ, theo lý mà nói, cũng qua rất lâu rồi, đúng không? Tại sao không có tin tức? ông Dũng, để tôi liên lạc lại.” Luật sư nói Ngay sau đó, luật sư lấy điện thoại di động ra.
Bấm số của tên sát nhân.
“Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, sorry …!
Đã có âm thanh thông báo tắt máy. . Truyện Đông Phương
“Làm sao vậy? Sao lại tắt? Không phải anh ta nói số điện thoại này vẫn mở 24/24 sao?” Luật sư có chút bối rối.
“Không phải là đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi đấy chứ?” Khương Hùng Dũng có chút lo lắng.
“Ông Dũng, hiện tại chúng ta không thể liên lạc được với tên sát nhân, vì vậy chúng ta chỉ có thể chờ đợi.” Luật sư nói.
Một phòng chăm sóc đặc biệt khác trong bệnh viện.
Lâm Vân cùng Thạch Hàn bước nhanh vào tiểu khu, trên giường còn có Bạch Hổ.
“Cậu Vân, cậu đến rồi!” Bạch Hổ nằm trên giường bệnh đột nhiên mỉm cười sau khi nhìn thấy cậu chủ Vân của mình.
Nghe thấy Bạch Hổ gọi mình là cậu Vân.
Lâm Vân trong lòng thở phào nhẹ nhõm, điều này ít nhất cho thấy trí nhớ của Bạch Hổ không bị mất đi, trí tuệ của Bạch Hổ có lẽ cũng không bị ảnh hưởng.
“Bạch Hổ, không ngờ tiểu tử nhà anh tỉnh lại sớm như vậy, thế nào rồi? Cơ thể bây giờ thế nào rồi?”
Lâm Vân vừa nói vừa đi đến giường Bạch Hổ, sau đó ngồi xuống.
“Cậu Vân, hiện tại tôi cảm thấy thể chất rất tốt!” Bạch
HỔ cười nói.
Lúc này, bác sĩ bên cạnh nói: “Chủ tịch Vân, khả năng tự lành của cơ thể anh ấy cao hơn người thường vô số lần.
Ngay cả tổn thương não cũng có thể tự chữa lành được.
Trong khoảng thời gian này, thiết bị của chúng tôi có thể ghi lại rõ ràng tốc độ chữa lành trong cơ thể anh ấy.
Đây chỉ chính là là một phép màu của ngành y học!
Bạch Hổ cười nói: “Trước đây tôi thường xuyên đấm đá và bị thương, nhưng lần nào tôi cũng mau lành! Cho dù vết thương nặng đến đâu, tôi có thể bình phục ngày sau một thời gian luyện tập!”
Thạch Hàn nói: “Một số người vốn dĩ đã nhiều bệnh.
Một số người bẩm sinh đã mạnh khoẻ.
Đây là nguyên lý của thể chất.