Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 100

Đến giờ phút này Triệu Cương mới bắt đầu nghiêm túc đánh giá người đàn ông đầu trọc trước mặt. Khuôn mặt của ông ta rất bình thường, khi nãy ở trong trước không thấy rõ nên hắn tưởng đó chỉ là một ông chú tầm thường thôi.

Nhưng sau khi ông ta bước lên bờ, thứ khí phách tản ra từ trong xương như đập vào mặt anh ta, một động tác nhỏ cũng tản ra sự uy nghiêm khiến người ta khó có thể kháng cự.

Tên ăn chơi trác táng như Triệu Cương cũng biết người này không bình thường như mình tưởng.

Triệu Cương hơi khiếp đảm, lửa giận vừa nhen nhóm đã tiêu tan không ít. Anh ta hỏi người đàn ông đầu trọc: “Ông là ai mà dám nói những lời ngông cuồng như vậy?”

Người đàn ông kia bật cười, ông ta hỏi ngược lại: “Vậy cậu là ai mà lại dám nói những lời ngông cuồng như vậy?”

Triệu Cương cười lạnh, vẻ mặt vô cùng đắc ý: “Nghe này, ba tôi là Triệu Tân Hoa, Truyền thông Tân Hoa là của nhà tôi!”

Nhà Triệu Cương không bằng nhà Lý Ngôn nhưng lại nắm giữ kênh truyền thông hàng đầu Hà Tây, cho dù là đám nhà giàu có tài sản ròng mấy trăm triệu cũng phải nể mặt ba anh ta.

“Thì ra là Truyền thông Tân Hoa!” Người đàn ông đầu trọc có vẻ kinh ngạc.

Thấy người đàn ông đầu trọc biết đến công ty nhà mình, Triệu Cương trưng ra vẻ mặt đắc ý.

Vương Hiểu Hi cũng cảm thấy tự hào lây, cô ta cười ngạo mạn: “Truyền thông Tân Hoa là công ty truyền thông hàng đầu Hà Tây, có thể định hướng dư luận của Hà Tây. Hôm nay ông chú đắc tội với con trai của ông chủ Truyền thông Tân Hoa, ông nói phải làm sao bây giờ?”

Khuôn mặt của cậu thanh niên một mắt lập tức xuất hiện vẻ khinh miệt, nhìn Triệu Cương cùng Vương Hiểu Hi như nhìn hai tên hề đang nhảy nhót.

Người đàn ông đầu trọc kia liếc ánh mắt nóng bỏng sang nhìn Y Linh và Tôn Mạc bên cạnh Vương Hiểu Hi, sau đó giả bộ suy tư: “Đúng vậy, nên làm cái gì bây giờ?”

“Hay là vậy đi, tôi sẽ khiến Truyền thông Tân Hoa biến mất khỏi Hà Tây trong vòng ba ngày, thế có được không?”

Giọng nói của ông ta vô cùng bình thản, tựa như đang nói giỡn chơi, nhưng người khác nghe được lại không dám hoài nghi độ chân thật trong câu nói đó.

Triệu Cương biến sắc, Vương Hiểu Hi khiếp sợ, đám người Lý Ngôn thì kinh ngạc nhìn người đàn ông đầu trọc kia, ngay cả Lưu Tào Khang cũng có vẻ hoảng loạn, không rõ vì sao người đàn ông đó lại nói như vậy.

Truyền thông Tân Hoa là công ty truyền thông hàng đầu Hà Tây, rễ sâu gốc bền, sao có thể phá sản trong vòng ba ngày được?

Triệu Cương cười lạnh: “Nói khoác không sợ lưỡi rút gân à! Ngài Mã mình là Mã Tài, Mã đại lão hay gì, ông có năng lực gì khiến Truyền thông Tân Hoa biến mất?”

Lý Ngôn đứng phía sau bật cười trào phúng: “Ha ha, hôm nay sao thế không biết, đi đến đâu cũng gặp được loại người bốc phét không đỏ mặt!”

Nói xong, anh ta nhìn Trình Kiêu đang im lặng, rõ ràng là ám chỉ anh đây mà.

Trình Kiêu vẫn đứng yên không tham gia cuộc tranh cãi, trong lòng lại âm thầm cười lạnh. Nếu anh đoán không sai thì trong kiếp trước, đại nhân vật không đắc tội nổi mà bọn Lưu Tào Khang đã gặp phải, hẳn là người này.

Thanh niên phía sau người đàn ông đầu trọc bỗng nhiên lạnh lùng nói: “Mở to mắt chó của chúng mày ra nhìn cho rõ xem, người đứng trước mặt chúng mày chính là Mã gia!”

“Cái gì!” Triệu Cương lảo đảo một chập rồi lập tức ngồi sụp xuống đất, khuôn mặt hoang mang nhìn người đàn ông đầu trọc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK