Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 728

“Vậy so bắn tên đi!”

Chu Lâm thầm chế nhạo: “Cậu nhóc, cho cậu khoe tài đấy! Tôi chọn bắn tên, cho dù chúng ta có thể cùng bắn vào hồng tâm thì cũng chỉ có thể coi là hoà!”

Mà vừa nãy Trình Kiêu đã nói, nếu hoà thì coi như anh thua.

Lâm Ngọc thầm cầu nguyện trong lòng, đừng chọn bắn tên, đừng chọn bắn tên. Vì Lâm Ngọc cũng biết, trong các trò chơi ở đây chỉ có bắn tên là có khả năng hoà cao nhất.

Kết quả, rõ ràng Chu Lâm cũng nghĩ đến điều này, vậy nên ông ta quả quyết lựa chọn bắn tên.

Như thế, cho dù Trình Kiêu có thể bắn trúng hồng tâm thì cũng vẫn thua.

Lâm Ngọc tuyệt vọng nhắm mắt, nhìn Trình Kiêu với vẻ bất lực: “Trình Kiêu, cậu tự cầu phúc đi!”

Ngạo mạn thì sẽ phải trả giá!

Cậu Lý cười lớn: “Được lắm, huấn luyện viên Chu quả nhiên lợi hại, thằng nhãi này chắc chắn sẽ thua!”

“Đúng, ai bảo vừa nãy cậu ta khoe mẽ chứ? Cho dù cậu ta và huấn luyện viên Chu cùng bắn trúng hồng tâm thì cũng hoà nhau! Tự cậu ta đã nói, hoà thì coi như cậu ta thua!”

“Ha ha, đúng là nực cười, thằng này đúng là thằng ngu!”

Đám con nhà giàu đều cảm thấy Trình Kiêu là kẻ ngu ngốc!

Trình Kiêu lười để ý đến mọi người, anh nhìn Chu Lâm đang mỉa mai rồi nói: “Ông bắn trước đi.”

“Cậu nhóc, là cậu tự tìm chết đấy, đừng trách tôi cậy già bắt nạt trẻ!” Chu Lâm lạnh lùng nói, sau đó quay người đi đến nơi bắn cung.

Nhóm Tống An Dân cũng đi theo, Lâm Ngọc đi sau Trình Kiêu, mềm lòng bảo: “Trình Kiêu, hay là không thi đấu nữa để tôi nghĩ cách khác.”

Trình Kiêu mỉm cười tự tin: “Chị Lâm Ngọc, chị không tự tin về tôi đến vậy à?”

Lâm Ngọc tỏ vẻ bất lực: “Tuy cậu là vệ sĩ tôi bỏ tiền ra thuê, nhưng nếu cậu đã gọi tôi một tiếng chị thì sao tôi có thể trơ mắt nhìn cậu gặp nguy hiểm được?”

“Đừng thi đấu nữa, để tôi nghĩ cách.”

Trình Kiêu cười nhẹ: “Chị Lâm Ngọc, chị vẫn lương thiện như vậy, nhưng chị yên tâm…”

Trình Kiêu dừng lại, ánh mắt lướt qua đám Tống An Dân mang theo sự khinh bỉ.

“Có tôi ở đây, bọn họ đều chỉ là kiến hôi!”

Nghe Trình Kiêu nói vậy, nhóm cậu Lý đều tức giận mắng: “Ngông cuồng!”

“Nói khoác mà không biết ngượng!”

“Chỉ là một thằng vệ sĩ quèn thôi mà lại dám ngạo mạn như vậy! Lát nữa xem mày sẽ chết như thế nào!”

Đám con nhà giàu đã bao giờ bị sỉ nhục như vậy, huống hồ đối phương còn chỉ là một vệ sĩ.

Tống An Dân noi: “Mọi người yên lặng, Chu Lâm, bắt đầu đi!”

“Vâng!”

Nhân viên công tác đưa cho Chu Lâm một cây cung, Chu Lâm rút một mũi tên từ ống đựng tên bên cạnh, nhắm thẳng hồng tâm.

Mọi người nín thở, tuy họ rất có lòng tin ở Chu Lâm, nhưng chẳng ai có thể đảm bảo mình chắc chắn sẽ thắng.

Vút!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK