Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 515

Thấy Khổng Vũ im lặng lui xuống, Hàn Tiễn Hoa đắc ý nhìn Y Linh: “Hai vị, vì sự an toàn của nhà họ Hàn tôi, xin mời!”

Hàn Như vẫn còn quỳ dưới đất như đang ngồi thiền, rõ ràng dù trời có sập, bà ta cũng không có ý định rời đi.

Y Linh rất muốn đi, nhưng cô biết nếu mẹ mình đã cố chấp thì dù có chết cũng không thể lay chuyển được.

Giống như năm đó bà có bầu trước khi cưới, một mình nuôi cô khôn lớn. Cho dù cả gia đình phản đối, bà vẫn có thể kiên trì.

Y Linh nhìn Hàn Tiễn Hoa, lạnh lùng nói: “Anh họ, người của cậu còn chưa lạnh mà anh đã vội vàng muốn đuổi chúng tôi đi như thế rồi! Nếu cậu linh thiêng, không biết cậu sẽ có suy nghĩ gì!”

“Tôi và mẹ không có yêu cầu gì khác, chỉ muốn đợi đến khi an táng cho cậu xong sẽ lập tức rời khỏi nhà họ Hàn, hy vọng anh họ có thể đồng ý.”

Hàn Tiễn Hoa cười châm chọc: “Nói chuyện cũng dễ nghe đấy, nhưng ai biết có phải các người có âm mưu gì không, vì an toàn, các người phải lập tức rời đi. Nếu không đừng trách tôi vô tình!”

Y Linh bất đắc dĩ nhìn mẹ, sau đó căm giận nói với Hàn Tiễn Hoa: “Đây là tang lễ của cậu, dù anh là con trai của cậu, anh cũng không có quyền đuổi chúng tôi đi!”

Hàn Tiễn Hoa lười phí lời, thẳng thừng hô to: “Người đâu, đuổi hai kẻ trộm này ra ngoài!”

“Anh dám!” Y Linh hoảng hốt đứng chắn trước người mẹ, phẫn nộ nhìn Hàn Tiễn Hoa, chút chờ mong về tình thân cuối cùng trong lòng cũng biến mất.

Lúc này, Hàn Tiễn Hoa chính là một người xa lạ trong mắt cô.

Dù sao cô cũng là cô chủ được Hàn Quốc Mạnh cưng chiều trước đây, những thuộc hạ kia thoáng chốc đứng sững lại, thật sự không dám ra tay với cô.

Nhìn thấy cảnh này, Hàn Tiễn Hoa ghen ghét, tức giận quát to: “Đứng ngây người ra đấy làm gì! Ra tay đi!”

Nhìn thấy gia chủ tương lai nổi giận, mấy thuộc hạ đành đi tới trước mặt Y Linh, tiểu đội trưởng cúi đầu với cô, trầm giọng nói: “Cô Y Linh, cô nên đi đi, đừng khiến chúng tôi phải khó xử!”

Nhìn thấy mấy người này còn khách sáo với Y Linh như thế, Hàn Tiễn Hoa cảm thấy uy nghiêm của mình bị chà đạp, bèn hét to: “Lý quản gia, đuổi hết đám khốn kiếp ăn cây táo rào cây sung này khỏi nhà họ Hàn, ông đích thân ra tay đi!”

Lý quản gian vội cúi người nói: “Vâng!”

“Hai người đuổi người với tôi!”

Lý quản gia dẫn theo hai thuộc hạ, lập tức bắt lấy Y Linh.

“Y Linh, cậu mau đi thôi!” Vương Hiểu Hi chỉ muốn xông lên kéo lấy Y Linh, người ta đã đuổi người như thế rồi, cậu còn ngây ngốc ở lại làm gì?

“Mạc Mạc, phải làm sao đây? Giúp Y Linh đi!” Vương Hiểu Hi nôn nóng đến mức giậm chân.

Tôn Mạc nhìn về phía Lưu Tào Khang, dường như Lưu Tào Khang cảm nhận được, anh ta cũng nhìn cô, lắc đầu.

Tôn Mạc tỏ vẻ chán nản, trong mấy người họ, Lưu Tào Khang là người có lai lịch lớn nhất, ngay cả anh ta cũng không thể làm gì, thì dù bọn họ ra mặt cũng chẳng khác nào rước hoạ vào thân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK