Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 817

“Vậy đến lượt tôi nói mấy câu rồi.”

Y Doãn bưng cốc trà lên, yên lặng nhìn Trình Kiêu, mặt tràn đầy sự xem thường.

Trình Kiêu nhìn Y Doãn, thờ ơ nói: “Có lẽ ở trong mắt ông, thực lực của nhà họ Vương rất mạnh. Nhưng đối với tôi mà nói, nhà họ Vương cũng chỉ là một thành viên bình thường trong chúng sinh này thôi.”

“Có lẽ, ông cảm thấy sự giàu có của nhà họ Vương tương đương với một quốc gia, quyền thế vô cùng lớn, uy hiếp đến cả Á Tộc. Nhưng, theo như tôi thấy, những thứ này không đáng để nhắc đến!”

“Cho dù là thế lực vô cùng lớn, hoặc tiền tài sánh ngang với quốc gia, đối với tôi mà nói, chẳng qua chỉ là chuyện của một nhát kiếm mà thôi!”

“Ông chỉ biết nhà họ Vương có quyền thế vô cùng lớn, nhưng lại không hề biết bản lĩnh của tôi!”

Trình Kiêu mặt tràn đầy sự bình tĩnh, trong đôi mắt dần hiện lên cảnh tượng vụ trũ, trời sao, giọng nói lờ mờ, trống rỗng, giống như từ trên cửu thiên truyền xuống.

“Nếu như tôi có, trời không thể không có. Nếu như tôi không có, trời chưa chắc đã có.”

Y Doãn tức đến mức mặt mày tái mét, chỉ vào Trình Kiêu tức giận hét lên: “Ranh con, tôi vốn có lòng tốt nhắc nhở cậu, không ngờ cậu lại ngông cuồng đến mức không có thuốc chữa như thế này!”

“Cậu nghĩ dựa vào một tông sư, là có thể không đặt nhà họ Vương-người đứng đầu trong tứ đại siêu cấp thế gia vào mắt sao?”

“Còn một nhát kiếm! Cho dù sư phụ của cậu là tông sư hoá cảnh đỉnh phong, lẽ nào cậu còn có thể mạnh hơn đại bác máy bay trên thế giới này sao!”

“Vốn dĩ, nếu như cậu khiêm tốn cầu thị, tôi còn định dạy dỗ cậu, tương lai không hẳn sẽ không giao phó Linh Nhi cho cậu. Nhưng bây giờ xem ra, cậu chính là một tên ngông cuồng không đặt ai vào mắt!”

“Thằng nhãi ranh, không xứng đáng thương lượng với tôi!”

Nói xong, Y Doãn đứng dậy, sải bước rời đi.

Bên ngoài quán trà, Y Linh đã đợi rất lâu, nhìn thấy Y Doãn và Trình Kiều đi ra, vội vàng chạy lên hỏi.

“Ba, hai người nói chuyện thế nào rồi?” Mặc dù Y Linh đang hỏi Y Doãn, nhưng đôi mắt trong sánh vẫn luôn nhìn về phía Trình Kiêu, vẻ mặt tràn đầy sự lo lắng.

Y Doãn kiềm chế cơn tức giận trong lòng, lạnh lùng liếc nhìn Trình Kiêu, trầm giọng nói: “Linh Nhi, loại ngông cuồng như thế này, sau này tiếp xúc ít thôi! Nếu không, sớm muộn gì cũng đem tai họa đến cho con!”

“Đi theo ba!” Nói xong, Y Doãn kéo tay Y Linh, cưỡng ép kéo cô rời đi.

Y Linh vội vàng nói: “Ba, Trình Kiêu không phải là loại người như ba nói đâu, giữa hai người chắc chắn có hiểu nhầm gì đó!”

“Ba, ba cho con nói với Trình Kiêu hai câu đi!”

Lúc này, Y Doãn mới buông tay Y Linh ra, vẻ mặt nghiêm khắc nói: “Linh Nhi, theo lý mà nói ba không có quyền can thiệp vào chuyện con kết bạn. Nhưng, ba không thể trơ mắt nhìn con nhảy vào trong đống lửa được!”

“Ba chỉ cho con ba phút, ba ở đây đợi con!”

Y Linh cau mày, nhưng ba phút còn tốt hơn là không có.

“Được, vậy ba ở đây đợi con! Con đi nói với Trình Kiêu hai câu.”

Y Linh chạy đến trước mặt Trình Kiêu, lo lắng nhỏ giọng hỏi: “Trình Kiêu, ba tôi không làm khó cậu chứ?”

Trình Kiêu khẽ cười nói: “Không, bọn tôi chỉ nói mấy câu thôi, cậu đừng nghĩ nhiều.”

“Vậy thì tốt! Đúng rồi, ngày 9 tháng sau là sinh nhật tôi, ba tôi muốn tổ chức cho tôi một bữa tiệc sinh nhật ở Giang Nam, tôi hi vọng cậu có thể đến!” Trong mắt Y Linh hiện lên sự cầu xin.

Trình Kiêu suy nghĩ một lúc, thật sự không nhẫn tâm từ chối, gật đầu nói: “Được, đến lúc đó tôi nhất định sẽ tới!”

“Tốt quá, một lời đã định!” Y Linh vui mừng.

“Vậy tôi đi trước đây, nhớ đó, ngày 9 tháng sau, nhất định phải đến!” Y Linh dặn dò.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK